← Quay lại trang sách

Chương 724 Thiên Sứ Tộc

Bất Hủ Chi Vương xoay người lộn ngược né tránh, một cái bóng xám xông ra khỏi quan tài vỡ vụn, đánh về phía Bất Hủ Chi Vương.

Còn chưa vọt tới trước mặt Bất Hủ Chi Vương, bỗng dưng có một bóng người từ đằng xa vọt tới như sao băng, va chạm với bóng xám, cả hai cuốn vào nhau giữa không trung, nên xuống hòn đảo trôi, chấn động rung trời, loạn thạch bắn khắp nơi.

Bất Hủ chỉ vương có chút sững sờ, ai tốt như vậy? Lại vì ta cam tâm mạo hiểm?

Độc Cô Vũ Vân từ hòn đảo phía dưới bay lên, ho khan một tiếng, khóe miệng chảy ra máu tươi, hắn vội vàng bay tới chỗ Bất Hủ Chỉ Vương.

Bên trên hòn đảo ban nãy, một bóng xám phóng lên tận trời, ở nơi xa cũng có hai đạo nhân ảnh đang lao đến đây.

Năm người trong chốc lát hỗn chiến thành một đoàn, Độc Cô Vũ Vân tung kiếm trảm thiết quyền lão giả, keng một tiếng, tia lửa bắn khắp nơi, Độc Cô Vũ Vân bị chấn động phải lui ra sau mấy bước.

Độc Cô Vũ Vân lớn tiếng kêu lên:

- Mặc dù bọn hắn đã chết từ lâu, nhưng nhục thân lại siêu cường, chúng ta không thể nào phá nổi, cứ tiếp tục thế này, chắc chắn chúng ta sẽ bại.

Long Hoàng đánh ra một quyền, oanh một tiếng đánh bay thanh niên cầm trường thương, trầm ổn nói:

- Vậy không đánh nữa, chúng ta lập tức đi tầng thứ chín.

Dạ Vũ vừa né tránh công kích của nữ tử áo xanh, vừa nghi hoặc nói:

- Chẳng lẽ không cần diệt trừ đám người này sao?

Long Hoàng tránh thoát một trảo của Yêu tộc Siêu Thoát giả, nói:

- Không cần, các ngươi đi theo ta.

Ngang!

Một tiếng long ngâm rung trời vang lên, sức mạnh thanh âm chấn bay Yêu tộc Siêu Thoát giả và thanh niên cầm trường thương.

Long Hoàng thừa cơ bay ra xa, những người còn lại cũng thoát khỏi đối thủ theo sát Long Hoàng, những thi thể này không thông nguyên khí, không có linh trí, thoát khỏi chúng cũng không khó khăn gì.

Một đoàn người vừa đánh vừa trốn, dấy lên một trận kịch chiến ở tầng thứ tám, khiến từng hòn đảo trôi nổ nát vụn. Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của Long Hoàng, cả đám xông vào một hòn đảo có mây trắng lượn lờ chung quanh, đây cũng là nơi duy nhất có mây trắng ở thế giới bí cảnh này.

Mọi người vừa tiến vào đảo, Siêu Thoát giả thi thể đang đuổi giết bên ngoài lập tức ngừng lại, lơ lửng giữa không trung không hề nhúc nhích, không đặt chân lên đảo dù chỉ một bước chân.

Mọi người đứng trên đảo thở hổn hển một hồi, mới quay đầu nhìn mười một thân ảnh đang đứng giữa không trung ngoài xa, dáng vẻ không cao lớn, nhưng đứng ở nơi đó lại có thể khiến người khác cảm thấy áp lực toàn thân.

Phu tử cảm khái nói:

- Đây chính là Tiên! Dù đã chết cả trăm vạn năm, dù chỉ còn là một bộ thi thể, chúng ta cũng không thể đối đầu.

Bất Hủ Chỉ Vương trầm giọng nói:

- Thật khó tưởng tượng giết được bọn hắn là tồn tại cường đại đến cỡ nào.

Độc Cô Vũ Vân ho khan hai tiếng, sắc mặt khó coi nói:

- Nếu đã có thể rời đi từ sớm, vì cớ gì nhất định phải chiến đấu?

Long Hoàng trầm ổn nói:

- Khó được cơ hội tìm hiểu cảnh giới phía trên Siêu Thoát như thế này, chẳng lẽ các ngươi không muốn?

Độc Cô Vũ Vân há to miệng, nhưng lại không có lời nào để nói, dù cho hắn lựa chọn lại một lần nữa, hắn cũng sẽ chọn giao chiến một lúc rồi mới rời đi, chẳng qua không muốn đánh với hai đối thủ một lần thôi.

Long Hoàng đi vào trong đảo, nói:

- Chúng ta đi vào đi!

Những người còn lại đều gật đầu, theo hắn đi vào bên trong.

Xuyên qua một khu rừng, đến trước một đại điện, vừa bước vào đại điện liền gặp một cái cổng ánh sáng quen thuộc, mọi người liếc nhìn nhau, ánh mắt ngưng trọng. Tầng thứ tám đã có Siêu Thoát cổ thi, không biết tầng thứ chín sẽ còn những nguy hiểm gì? Rốt cuộc năm đó đã có chuyện gì xảy ra trong bí cảnh này?

Ắt hẳn tất cả đáp án sẽ có ở tầng thứ chín.

Mọi người bước vào cánh cổng ánh sáng, lập tức tiến vào tầng thứ chín, bay bổng giữa không trung. Bầu trời âm u, mây đen cuồn cuộn lan tràn cả không trung, bên trong mây đen vang lên tiếng quỷ khóc sói tru, như thể số mây đen này là do vô số vong hồn tụ lại mà thành.

Giữa thiên địa tối tăm mờ mịt là bốn tòa sơn phong khổng lồ vững chãi, đây cũng là thứ duy nhất tồn tại trên mảnh thiên địa này, mỗi một tòa sơn phong đều cao vút tận mây, khó thấy được đỉnh.

Từ trên bốn tòa sơn phong rủ xuống bốn sợi xiềng xích thật lớn, đầu xích móc khóa vào một tế đàn khổng lồ bên dưới, đứng chung quanh tế đàn là bốn pho tượng cao phải mấy trăm mét, đều là những võ sĩ sau lưng mọc bốn cánh, sinh động như thật, uy nghi như thần không thể xâm phạm.