← Quay lại trang sách

Chương 734 Thân Phận Long Kỷ

Lý Bình An ngưng trọng hỏi:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Long Hoàng đứng thẳng người, cho dù đã là tù nhân hắn cũng không muốn mất đi kiêu ngạo bản thân. Hắn căm hờn nhìn Lý Bình An, nói:

- Bản hoàng là Long Kỷ!

Lý Bình An nói:

- Bần đạo muốn biết danh tự thật sự của ngươi.

Long Hoàng trầm mặc một chút, đáp:

- Ngươi không cần biết, hiện tại bản hoàng chính là Long Kỷ.

- Được thôi.

Lý Bình An lại hỏi:

- Có thể nói cho bần đạo biết ngươi thoát khốn bằng cách nào?

Long Kỷ cười ha ha nói:

- Long Hoàng này đi vào thế nào, dĩ nhiên bản tọa đi ra như thế.

Lý Bình An bất chợt hiểu ra, đúng rồi! Long Hoàng có thể đi vào, hiển nhiên nó cũng sẽ có một miếng vảy rồng, hoặc một tín vật nào đó, tự nhiên có thể xuất nhập tự do.

Lý Bình An tiếp tục hỏi:

- Có thể nói cho bần đạo biết nguyên nhân Viễn Cổ tuyệt diệt?

Thân thể Long Kỷ cứng lại, ánh mắt bộc lộ bi thương, trầm thấp nói:

- Không phải ngươi đã thấy rồi sao? Viễn Cổ bị giết sạch.

- Ngươi giết?

Lý Bình An nhíu mày hỏi.

Long Kỷ lắc đầu, chán nản nói:

- Không phải ta giết, nhưng cũng là ta liên lụy bọn hắn. Nói cho ngươi cũng không sao, kỳ thật toàn bộ thế giới này chính là một lồng giam, Thánh Địa mà chúng sinh sùng bái chính là quản ngục, mà ta thì là tù phạm của bọn hắn.

- Cái gì?

Lý Bình An đột nhiên trừng to mắt, nắm chặt phất trần.

Giọng điệu Long Kỷ đầy căm hận, hắn nói:

- Có phải cảm thấy rất không tưởng tượng nổi? Giết sạch một mảnh thiên địa làm lồng giam, hành vi như thế cũng chỉ có Thiên Sứ tộc mới làm được.

- Vì cái gì?

Ánh mắt Long Kỷ đây đau đớn, hắn nói:

- Năm đó ta đắc tội Thiên Sứ tộc Thần Hi Thần Hệ, Thần Hi Chủ Thần cùng Cự Long tộc Ngũ Sắc Long Thần đồng loạt tấn công tứ phương, triển khai trận chiến diệt thế tại Cửu Trọng Thiên, vô số tu luyện giả bỏ mạng, cuối cùng ta cũng không địch lại bọn hắn liên thủ, chỉ đành mặc bọn hắn chém giết. Nhưng sau đó bọn hắn lại không có cách nào giết ta hoàn toàn, chỉ có thể phân thây ta rồi trấn áp, lại đem đi phong ấn. Mười vạn năm trước, ta bị một đầu tiểu long thức tỉnh.

Lý Bình An trầm ngâm một chút, nói:

- Sao lúc ở trong bí cảnh ngươi lại không nói?

Long Kỷ ngẩng đầu ngạo nghễ nói:

- Dù đã bị phanh thây trấn phong, ta cũng là bậc chí tôn vô thượng của thế giới này, chỉ mấy tên ngục tốt cũng xứng trò chuyện với bản tọa?

- Vậy sao hiện tại ngươi lại nói cho ta biết?

Long Kỷ trì trệ, chán nản nói:

- Bản tọa không phá nổi miệng giếng này, ta chỉ muốn nói với Đạo Chủ ta cũng không phải là Đại Ma gì, còn xin Đạo Chủ thả ta đi.

Lý Bình An lắc đầu nói:

- Bần đạo còn phải đi nghiệm chứng lời của ngươi đã.

Long Kỷ trợn mắt nhìn Lý Bình An, nói:

- Không phải ngươi tự xưng Đạo Môn ngươi truyền thừa từ thời Viễn Cổ sao? Bản tọa có thể cho ngươi Viễn Cổ vô thượng truyền thừa, cũng có thể nói cho ngươi đủ loại bí ẩn của Viễn Cổ, để Đạo Môn trở thành Viễn Cổ tông môn thật sự.

Lý Bình An cười một chút, nói:

- Ngươi sai rồi, bần đạo cũng không có nói láo, cũng không cần Viễn Cổ truyền thừa gì cả, Đạo Môn được truyền thừa từ Thái Cổ Hồng Hoang.

Long Kỷ:

-... Tại sao lại thành Thái Cổ rồi?!

Lý Bình An nói:

- Cho dù ngươi nói là thật hay giả, thời điểm này bần đạo cũng không thể thả ngươi ra, ở dưới đáy giếng suy ngẫm đi.

Thân ảnh bất chợt biến mất.

Long Hoàng khổng lồ ngồi dưới đáy giếng, ngẩng đầu nhìn lên trên, sau một hồi lâu mới chậm rãi cúi đầu xuống, ánh mắt khó nén nổi cô đơn. Thời đại của ta đã thuộc về quá khứ sao? Vốn định một lần san bằng tất cả Thánh Địa, cường thế quay về, không nghĩ tới vừa mới xuất thủ đã bị một tên tiểu bối trở tay trấn áp, đúng là mỉa mai quá!

Bên ngoài, nội tâm Lý Bình An cũng không hề bình tĩnh nổi, Thiên Sứ tộc Thần hệ, Cự Long tộc Ngũ Sắc Long Thần, quả nhiên là Thần Linh đến từ thế giới bên ngoài tiêu diệt toàn bộ Viễn Cổ ư?

Ngẩng đầu nhìn lên trời, hóa ra bần đạo vẫn luôn sống trong một cái lồng giam! Trong lòng chợt cảm thấy nguy cơ ập đến, hắn nhanh chân bước tới đại điện, nhất định phải mau chóng khống chế Ba Ngàn Pháp Tắc, nếu không ngay cả sức phản kháng cũng không có!

Mười năm sau.

Trong một nơi núi rừng, Đạo Nguyên với vẻ mặt thằng trầm cưỡi trên Hắc Long Mã chậm rãi hành tẩu. Từ khi rời Nam Vực đến nay đã hơn hai mươi năm trôi qua, hiện tại hắn cũng đã bốn mươi tuổi, không còn là thiếu niên hay nhảy nhót như trước, trải qua một đường gian khổ mài giũa, hắn càng thêm già nua, chỉ còn đôi mắt là sáng tỏ trước sau như một, tràn đầy chấp nhất.

Ngữ khí Đạo Nguyên nồng đậm mỏi mệt, hỏi:

- Đại đồ đệ, hiện tại chúng ta tới chỗ nào?