← Quay lại trang sách

Chương 735 Sơn Mạch Cản Đường

Phạm Hiền nhìn dãy núi cao liên tiếp ở phía xa, nói:

- Sư phụ, phía trước chính là Hoành Đoạn sơn mạch.

Đạo Nguyên cười nói:

~ Vi sư lại có dự cảm chẳng lành, dãy núi khổng lồ như thế nhất định sẽ có đại yêu!

Phạm Hiền trấn an nói:

- Sư phụ người cứ yên tâm đi! Trong Hoành Đoạn sơn mạch không còn sinh linh, căn bản không thể có yêu ma.

Thanh âm trầm thấp của Hắc Long Mã vang lên:

- Sư phụ, xuyên qua Hoành Đoạn sơn mạch chính là Tây Ngưu Hạ Châu.

Đạo Nguyên lập tức chấn động tâm thần, kích động nói:

- Rốt cuộc chúng ta đến Tây Ngưu Hạ Châu rồi?

Phạm Hiền nói:

- Đúng thế.

Ta và sư đệ muốn vượt qua Hoành Đoạn sơn mạch này là vô cùng đơn giản, nhưng nếu là sư phụ thì không có khả năng vượt qua nổi.

Nụ cười trên mặt Đạo Nguyên cứng lại.

Hắc Long Mã trấn an nói:

- Sư phụ không cần lo lắng, nhất định Đạo Chủ đã sớm an bài chuyện Hoành Đoạn sơn mạch.

Đạo Nguyên thì thầm:

- Không sai, nhất định Đạo Chủ sẽ giúp ta.

Bên trong Tam Thanh Quan, Lý Bình An nhàn nhã nằm trên ghế, bên cạnh là một cái bàn nhỏ, trên bàn bày một đĩa trái cây.

Thanh Tuyết đứng ở phía sau, nhẹ nhàng bóp vai cho Lý Bình An.

Thanh Tuyết cười nói:

- Sư phụ, ắt hẳn đám người Đạo Nguyên đã đến Hoành Đoạn sơn mạch, qua khỏi dãy núi đó thì xem như con đường thỉnh kinh đã kết thúc.

Lý Bình An đưa tay điểm trước mặt một cái, không gian lập tức xuất hiện hình ảnh đám người Đạo Nguyên, cũng nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa bọn hắn.

Trải qua mấy năm lĩnh hội, Lý Bình An không nói mình hoàn toàn khống chế hết Ba Ngàn Pháp Tắc, nhưng đã có thể vận dụng thuần thục, hoàn toàn không thể so sánh với thời điểm mới vừa dung nhập trước đó, cảm ngộ của hắn về thiên địa càng sâu, phất tay cũng có thể dẫn động thiên địa chi lực, thể hiện ra đủ loại thần thông khó tưởng tượng nổi.

Đồng thời, thực lực Lý Bình An cũng phát sinh biến hóa long trời lở đất, mặc dù còn chưa ngưng ra Pháp Tắc Ma Thần, cảnh giới vẫn chưa tăng lên, nhưng hắn cảm giác Thánh Giả đã không còn khó đối phó.

Thanh Tuyết hiếu kì hỏi:

- Sư phụ, người định giúp bọn hắn vượt qua Hoành Đoạn sơn mạch thế nào?

Lý Bình An trầm ngưng một chút, cười nói:

- Đối với Đạo Môn mà nói, trước kia Hoành Đoạn sơn mạch là một lớp chắn bảo hộ, nếu không nhờ Hoành Đoạn sơn mạch ngăn trở, Thánh Đường đại quân đã có thể xông thẳng vào, tàn phá tân sinh Đạo Môn thành từng mảnh nhỏ.

Nhưng giờ, nó cũng thành trở ngại cho sự phát triển của Đạo Môn, vô số Đạo Môn đệ tử bị nhốt ở Tây Vực, trong ngoài giao lưu khó khăn, đây cũng là một trong số nguyên nhân Đạo Môn khó đến Hỏa Quốc cùng Thạch quốc.

- Sư phụ, ý ngài là?

Lý Bình An từ trên ghế nằm ngồi thẳng dậy, ánh mắt kiên định, mở miệng nói:

- Vi sư định chặt đứt Hoành Đoạn sơn mạch.

Thanh Tuyết há hốc miệng, chặt đứt Hoành Đoạn sơn mạch? Đó cũng không phải là một ngọn núi bình thường, mà là cả một dãy núi đã vây khốn Tây Vực không biết bao nhiêu năm!

Trước Hoành Đoạn sơn mạch, hai người một ngựa lại đi thêm một ngày một đêm, rốt cuộc mới đi đến một dãy núi lớn, từng tòa sơn phong vững chãi tạo thành một dãy núi cao ngất dài liên miên, giống như một lạch trời ngăn cản đường đi.

Đạo Nguyên ngẩng đầu nhìn dãy núi cao ngất như mây, nói:

- Không qua được! Đại đồ đệ, ngươi có biện pháp gì không?

Phạm Hiền lắc đầu nói:

- Hoành Đoạn sơn mạch vô cùng đặc biệt, bên ngoài không khác gì những dãy núi bình thường, nhưng bên trong lại vô cùng kiên cố, dù là ta cũng khó có thể chém nát một tòa sơn phong.

Một đạo hắc ảnh đột nhiên từ không trung đáp xuống.

- Sư phụ, cẩn thận!

Phạm Hiền vội vàng ngăn ở trước người Đạo Nguyên, Hạo Nhiên kiếm keng một tiếng ra khỏi vỏ.

Oanh!

Bóng đen đáp xuống đất, là một nam tử tay cầm côn thép đứng dưới chân núi, mặt đất dưới chân núi rạn nứt nhiều chỗ.

Phạm Hiền kinh ngạc kêu lên:

- Thanh Ngưu!

Đạo Nguyên cùng Dạ Nhiễm cũng đều nhận ra, đây chẳng phải là tọa kỵ Thanh Ngưu của Đạo Chủ sao? Năm đó ở Ngọa Ngưu Sơn, hắn ở vào một sợi dây thừng có thể trói người mà dày vò bọn họ quá mức, sau này được Thanh Minh đạo trưởng thu phục, mới phát hiện cái dây thừng kia hóa ra cũng chỉ là sợi dây cột trâu.

Phạm Hiền cảnh giác nhìn Thanh Ngưu, hỏi:

- Ngươi tới làm gì?

Thanh Ngưu nhếch miệng cười một tiếng, phóng khoáng nói:

- Không cần khẩn trương, lão Ngưu ta đến đây không phải để đánh nhau với các ngươi. Năm đó lão Ngưu ta thèm thuồng Diêm La vương thần vị quá mới phạm phải sai lầm, lúc bị bắt về đã được quản giáo đàng hoàng. Lần này ta tới đây là để giúp các ngươi qua núi.

Đạo Nguyên thở phào một hơi, tung người xuống ngựa, thi lễ cảm kích nói:

- Đa tạ Thanh Ngưu! Không biết ngài muốn giúp chúng ta qua núi thế nào?