Chương 739 Người Thỉnh Kinh Tới Tam Thanh Quan
Lão đạo trưởng bất mãn nói:
- Vì sao muốn ở khách điếm?! Đạo Môn thiên hạ đều là một nhà, đến đạo quan chính là đến nhà mình. Hôm nay ngươi cứ ở lại đây, để bần đạo làm hết nghĩa chủ nhà, hoan nghênh đạo hữu đường xa tới thăm.
Lão đạo trưởng đứng dậy đi ra ngoài, nói:
- Đạo hữu mang hai vị đồ đệ vào đi, tuyệt đối không được không từ mà biệt, bần đạo sẽ đi chuẩn bị cơm tối.
Lão đạo trưởng đi được hai bước lại quay đầu nhìn Đạo Nguyên, nói:
- Đạo hữu ăn uống có kiêng kị gì không?
Đạo Nguyên lắc đầu nói:
- Không có!
Lão đạo trưởng cười ha hả nói:
- Vậy là tốt rồi, sau khi ăn cơm xong nhất định phải nói cho bần đạo nghe một chút về Nam Vực đạo môn, cùng với những gì đã trải qua trong quãng đường đến đây.
Đạo Nguyên nổ nụ cười chân thành, nói:
- Được.
Đạo Nguyên cùng Phạm Hiển lại tiếp tục lên đường, trên đường đi thấy được sự phồn hoa ổn định của Tây Vực, bách tính nho nhã lễ độ an cư lạc nghiệp, trong lòng càng thêm kiên định vào Đạo kinh. Không bị yêu ma quỷ quái hay tu luyện giả cản đường, tốc độ hai người cực kỳ nhanh, chỉ mất thời gian nửa năm đã đi từ biên giới Tây Vực đến Thương Man sơn mạch.
Bởi vì ở gần Đạo Môn tổ đình, nên bốn tòa thành tại Thương Man sơn mạch vô cùng phồn hoa, An Khánh thành đã được cơi nới rộng ra thêm mấy phần, bên trong lầu các san sát nối tiếp nhau.
Đạo Nguyên mặc Tử Thụ đạo bào, đi theo bên trái là Phạm Hiền, bên phải là Dạ Nhiễm đã biến về hình người, một nhóm ba người đi trên đường phố, Tử Thụ đạo bào dưới ánh nắng mặt trời phát sáng lung linh, vô cùng lóa mắt.
Người trên đường phố đều tránh đi, hiếu kì chỉ trỏ bọn hắn, nhỏ giọng thầm thì nghị luận.
- Đạo bào của hắn thật kỳ quái, lại phát sáng.
- Theo ta được biết, đạo bào của Đạo Môn đệ tử đều tương đối mộc mạc, lần đầu tiên nhìn thấy đạo bào rực rỡ như thế.
- Hắn không phải là giả chứ? Có nên bắt tới Bạch Vân Quan không?
Chung quanh từng tiếng nghị luận, lại không ảnh hưởng chút nào đến Đạo Nguyên, hiện tại nội tâm hắn tràn ngập kích động, nên hắn ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả âm thanh bên ngoài, rốt cuộc sắp gặp được Đạo Chủ.
Bầu trời đột nhiên giáng xuống một đạo kiếm quang, Bạch Vân đứng trên phi kiếm lơ lửng giữa không trung, mái đầu bạc trắng bồng bềnh.
Tiếng nghị luận của bách tính chung quanh lập tức ngừng lại, trên đường phố hoàn toàn yên tĩnh, uy vọng của Bạch Vân đối với dân chúng ở đây là vô cùng cao.
Đám người Đạo Nguyên cũng ngẩng đầu nhìn Bạch Vân, trong lòng mơ hồ có chút suy đoán, ánh mắt ẩn ẩn kích động.
Bạch Vân cúi đầu nhìn ba người bọn họ, mỉm cười nói:
- Đạo Môn đệ tử Đạo Nguyên, vì cầu lấy chân kinh cứu vớt vạn dân, xuất phát từ Nam Vực Đại Minh Quốc, mất hai mươi lăm năm trải qua năm mươi tám vạn dặm, cuối cùng cũng đến được Tây Ngưu Hạ Châu Tam Thanh Quan, thật đáng mừng.
Bách tính chung quanh xôn xao trợn mắt nhìn về phía Đạo Nguyên, ánh mắt tràn ngập rung động, hắn vậy mà lại là Nam Vực đạo sĩ, còn đi năm mươi tám vạn dặm đến đây cầu lấy chân kinh?!
Đạo Nguyên cung kính thi lễ nói:
- Bần đạo Đạo Nguyên bái kiến đạo trưởng!
Phạm Hiền cùng Dạ Nhiễm cũng cung kính thi lễ.
Bạch Vân cười nói:
- Bần đạo Bạch Vân, là phụng mệnh Đạo Chủ đến đây nghênh đón các ngươi.
Đạo Nguyên kích động nói:
- Đa tạ Bạch Vân đạo trưởng!
Bạch Vân duỗi tay ra, trường kiếm dưới chân hưu một tiếng bay ra, tại không trung một hóa hai, hai hóa ba, ba hóa ngàn vạn, vô số kiếm ảnh giăng khắp bầu trời, chấn động nhân tâm.
Bách tính trong thành đều ngẩng đầu nhìn vô số kiếm ảnh trên bầu trời, khiếp sợ há hốc miệng, sau đó lại sinh lòng tự hào, có cảm giác vô cùng an toàn.
Phạm Hiền nắm thật chặt trường kiếm trong tay, ánh mắt ngưng trọng, ta có thể đón đỡ một chiêu này không?
Vô số trường kiếm binh binh binh va chạm lẫn nhau giữa không trung, hình thành nên một kiếm cầu, một đầu kiếm cầu rơi xuống trước mặt đám người Đạo Nguyên, đầu còn lại lan đến trong Thương Man sơn mạch.
Bạch Vân đáp xuống kiếm cầu, cười nói:
- Ba vị thỉnh kinh, mời lên cầu.
Đạo Nguyên do dự một chút, cất bước đi tới kiếm cầu, Phạm Hiền cùng Dạ Nhiễm một trái một phải bảo hộ bên người Đạo Nguyên, ba người đi tới đâu, kiếm cầu sau lưng sụp đổ tới đó, hóa thành vô số phi kiếm phá không mà đi.
Đi lên cao, nhìn xuống dãy núi cùng thành trì hùng vĩ bên dưới, cảm giác đẹp đến lạ lùng, lòng dạ lập tức thoải mái.
Một nhóm bốn người bước đi, dần dần biến mất trong ánh mắt của dân chúng trong thành, tiếng bàn tán của bách tính xôn xao không dứt.