Chương 738 Tới Trước Đạo Quan
Phạm Hiền cũng nhịn không được khẽ gật đầu, bên ngoài tu sĩ hoành hành, yêu ma quấy phá, người thường chỉ có thể tham sống sợ chết, kinh hồn táng đảm sống qua ngày, nào được an bình như nơi này.
Hai người lại đi một hồi, bỗng nhiên nhìn thấy cuối con đường có một tòa đại điện trang nghiêm, tín đồ tới lui trước cửa điện, bên trong lượn lờ hương khói.
Đạo Nguyên lập tức ghìm ngựa lại, kích động nhìn về phía đại điện kia, bờ môi run rẩy, hốc mắt nóng lên.
Phạm Hiền nghi hoặc hỏi:
- Sư phụ, ngài sao thế?
Đạo Nguyên kích động nói:
- Cái này... Đây là đạo quan! Từ khi rời Nam Vực đến nay, vi sư vẫn chưa từng thấy qua đạo quan.
Phạm Hiền cũng nhìn về phía đạo quan, nói:
- Sư phụ, chúng ta vào xem một chút đi!
Đạo Nguyên gật đầu, tung người xuống ngựa đi tới đạo quan, càng đến gần trong lòng càng rung động, như thể đó là nhà.
Hai người không gặp bất kì trở ngại nào, theo chân tín đồ tiến vào đạo quan. Phạm Hiền giữ ngựa đứng ở bên ngoài, Đạo Nguyên đi vào trong đại điện, quỳ gối xuống bồ đoàn cung kính cúi đầu. Hắn dập đầu xuống đất, lập tức cảm giác được có ba ánh mắt đang ở nơi tối tăm nào đó nhìn hắn chăm chú, uy nghiêm mà hòa ái.
- Ôôô! Dưới ba ánh mắt chăm chú kia, Đạo Nguyên nghĩ đến gian nguy trên đường, nghĩ đến chân kinh sắp vào tay, nhất thời khó kiềm nổi cảm xúc mà gục xuống khóc rống.
Phạm Hiền đứng ngoài nhìn Đạo Nguyên, âm thầm thở dài, haizz, từ một thiến niên đi tới trung niên, những năm này thật sự không dễ dàng đối với hắn.
Tiếng khóc của Đạo Nguyên làm cho tín đồ chung quanh nhao nhao tránh đi, cũng kinh động đến tiểu đạo sĩ thủ hộ bên trong đại điện, tiểu đạo sĩ kinh hoảng vội vàng chạy tới hậu viện, lát sau, có một lão đạo sĩ theo chân tiểu đạo sĩ đi đến.
Tiểu đạo sĩ chỉ chỉ Đạo Nguyên, thấp giọng nói:
- Sư phụ, chính là hắn một mực quỳ gối khóc ở chỗ này.
Lão đạo sĩ gật đầu, đi đến chỗ Đạo Nguyên, cười nói:
- Vị đạo hữu này, bần đạo là Đạo Phương xin ra mắt đạo hữu.
Đạo Nguyên từ trên bồ đoàn đứng lên, lau nước mắt một phen mới thở dài thi lễ nói:
- Bần đạo Đạo Nguyên gặp qua đạo hữu.
Lão đạo sĩ hơi kinh ngạc, danh tự hắn cũng là chữ “Đạo”?
Lão đạo sĩ cười nói:
- Có thể nói chuyện với đạo hữu một lát không?
Đạo Nguyên gật đầu nói:
- Nào dám không tòng mệnh.
Lão đạo trưởng chìa tay ra nói:
- Xin mời đạo hữu đi theo ta.
Đạo Nguyên đi theo lão đạo trưởng đến hậu viện.
Phạm Hiền chỉ nhìn thoáng qua một chút lại tiếp tục cùng Hắc Long Mã đứng ở trong sân, đánh giá tín đồ tới lui chung quanh, có kẻ mặt mày hân hoan, có kẻ mang sự sầu khổ, cho dù Tây Vực là đại bản doanh của Đạo Môn cũng chẳng phải mỗi người đều vui vẻ.
Trong một gian phòng tại hậu viện, lão đạo trưởng lấy một ly trà cho Đạo Nguyên, sau đó hai người ngồi đối diện nhau.
Lão đạo trưởng vừa ngồi xuống liền cười hỏi:
- Vì sao đạo hữu lại thất thố khóc rống trước mặt Tam Thanh Đạo Tổ? Là gặp phải việc khó khăn gì sao?
Đạo Nguyên ngại ngùng nói:
- Chỉ là hơn hai mươi năm không được phụng dưỡng trước mặt Tam Thanh Đạo Tổ, giờ cúi đầu trước các ngài, nghĩ đến chút chuyện cũ, trong lòng khó mà bình ổn, để đạo hữu chê cười rồi.
Lão đạo trưởng kinh ngạc, hỏi:
- Hơn hai mươi năm không có triều bái Tam Thanh Đạo Tổ, vì sao như thế?
Đạo Nguyên ung dung nói:
- Bần đạo đến từ Nam Vực Thanh Phong Quan. Nam Vực bị yêu ma làm hại, chúng sinh chịu khổ, bần đạo mới chịu sự nhờ cậy của Nam Vực Đại Minh Quốc Quốc Chủ cùng mệnh lệnh của sư phụ, đến Đạo Môn tổ đình ở Tây Ngưu Hạ Châu này cầu Đại Đạo Chân Kinh, trấn áp yêu ma, cứu vớt vạn dân.
Lão đạo trưởng đột nhiên trừng to mắt, khó có thể tin nói:
- Nam Vực cách nơi này chừng hơn năm trăm ngàn dặm, lấy ánh mắt của bần đạo thì ngươi chính là nhục thể phàm thai, trên người không có tu vi, ngươi làm sao đến được nơi này?
- Bần đạo là đi từng bước một mà tới.
Lão đạo trưởng âm thầm giật mình, vội vàng đứng lên cúi người thật sâu, thở dài nói:
- Đi bộ năm mươi vạn dặm, từ Nam Vực đến Tây Ngưu Hạ Châu chỉ để cầu lấy Đạo kinh, ngươi mới thật là đắc đạo chỉ sĩ, xin nhận một lạy của bần đạo.
Đạo Nguyên liền vội vàng đứng lên nâng lão đạo trưởng dậy, nói:
- Đạo hữu, mau đứng dậy.
Lão đạo trưởng được Đạo Nguyên nâng đỡ, ánh mắt nhìn về phía Đạo Nguyên tràn đầy kính nể, cảm khái nói:
- Khó trách nhìn ngươi một thân tang thương, ắt hẳn trên đường đi không dễ dàng?
Đạo Nguyên khẽ gật đầu nói:
- Nếu không phải bần đạo được hai vị đồ đệ bảo vệ, đã sớm chết giữa đường.
Lão đạo trưởng nhíu mày, lập tức hỏi:
- Đạo hữu còn có đồ đệ? Vậy bọn hắn đang ở đâu?
- Đang ở trước sân chờ bần đạo. Đạo hữu có biết gần đây có khách điếm nào không? Sắc trời đã tối, quả thực không dễ tìm.