Chương 743 Trở Về
Trong hai mắt Lý Bình An hiển hiện một đạo quang mang, ánh mắt xuyên qua nóc phòng, nhìn thấy trên không trung Tam Thanh Quan có một đầu Khí Vận Trường Hà mênh mông. Dùng mắt thường cũng có thể thấy được Đạo Môn khí vận đang nhanh chóng khuếch trương, cuối cùng tạo nên một mặt Thái Cực Đồ ngưng lại như thực chất, lơ lửng phía trên Tam Thanh Quan. Phía trên Thái Cực Đồ có thể nhìn thấy vô số hình ảnh Đạo Môn đệ tử lóe lên một cái rồi biến mất, cũng có thể nhìn thấy ngàn vạn quỷ thần bên trong Địa Phủ.
Lý Bình An âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bây giờ đã có một trọng bảo có thể trấn áp khí vận, hiện tại Đạo Môn khí vận thoạt nhìn là to lớn vô song, nhưng cũng chỉ là mưa bụi lục bình, không có trọng bảo trấn áp, sụp đổ chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Đạo Môn khí vận phóng đại, cho dù là Đạo Môn đệ tử ở Tây Vực hay ở những vực khác, đều cảm thấy trong lòng sáng ngời, bao ràng buộc khó hiểu ngày xưa đều được hóa giải trong chớp mắt, không ít Đạo Môn đệ tử lại đột phá cảnh giới, thực lực Đạo Môn cũng từ đó tăng lên rất nhiều.
Đạo kinh tới tay, nội tâm Đạo Nguyên vô cùng cồn cào, một lòng muốn quay về Nam Vực ngay. Hắn đợi một hồi, thấy Đạo Chủ vẫn cứ ngẩng đầu nhìn trời không có chút động tĩnh nào, mới nhịn không được nói:
- Khởi bẩm đạo trưởng, chân kinh đã vào tay, bần đạo nên trở về Nam Vực.
Lý Bình An lấy lại tỉnh thân, cúi đầu nhìn về phía ba người bọn họ, cười nói:
- Không cần sốt ruột, con đường trở về có thể đằng không bay đi, cũng có thể xuyên qua không gian, không cần đi từng bước một, chân đạp lên đất như trước.
Phạm Hiền cao hứng kêu lên:
- Đã sớm nên như thế.
Ánh mắt Đạo Nguyên cũng lộ vẻ mừng rỡ.
Lý Bình An nói:
- Thanh Tuyết, Thanh Vũ đi chuẩn bị cơm trưa, sau khi ăn cơm trưa xong thì cho đám người Đạo Nguyên lên đường.
Thanh Tuyết Thanh Vũ đáp:
- Vâng!
Đám người Đạo Nguyên thi lễ, cảm kích nói:
- Đa tạ Đạo Chủ!
Sau cơm trưa, Dạ Nhiễm mang theo Đạo Nguyên cùng Phạm Hiền đi đến trước miệng giếng dưới cây đào, khẽ nâng xiềng xích lên, cười giới thiệu:
- Sư phụ, miệng giếng này chính là nơi ta bị vây nhốt năm đó, cũng nhờ có miệng giếng này mà ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Phạm Hiền kéo thử xiềng xích, hoài nghi nói:
- Chính xiềng xích này đã trói ngươi sao?
Dạ Nhiễm cười nói:
- Không sai.
Trên xiềng xích bỗng nhiên truyền đến một cỗ đại lực, khiến Phạm Hiền lảo đảo một chút, vội vàng buông tay, bịch một tiếng, xiềng xích lập tức bị kéo căng.
Ba người cùng nhau lui lại một bước, kinh ngạc không thôi nhìn xiềng xích không ngừng lắc lư.
Phạm Hiền ngưng trọng nói:
- Lực đạo thật lớn, sư đệ, trong giếng này ngoại trừ ngươi ra còn có thứ gì khác?
Dạ Nhiễm mờ mịt nói:
- Có thứ gì đâu?
- Hiện tại đang khóa một đầu Cự Long.
Một thanh âm truyền đến.
Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thanh Vũ đang mỉm cười đi tới.
Đạo Nguyên thi lễ, cung kính nói:
- Bái kiến đạo trưởng!
Thanh Vũ đáp lễ lại, nói:
- Sư phụ mệnh ta đến tiễn các ngươi một đoạn đường.
Đạo Nguyên vội vàng cảm kích nói:
- Đa tạ sư bá!
Dạ Nhiễm nghi hoặc hỏi:
- Đạo trưởng, ngài vừa nói trong giếng có nhốt một đầu Cự Long?
Phạm Hiền cổ quái nói:
- Có phải Đạo Môn các ngươi có thù với Cự Long tộc? Sao lần nào cũng thấy nhốt Cự Long?
Thanh Vũ nghiêm túc nói:
- Nói một cách chính xác là Thánh Giả Long Hoàng.
Phạm Hiền trừng to mắt kêu lên:
- Thánh Giả Long Hoàng? Làm sao có thể?!
Dạ Nhiễm do dự một chút, cũng hoài nghi nói:
- Mười vạn năm gần đây, Cự Long tộc chúng ta không có sinh ra Long Hoàng.
Thanh Vũ cũng đi đến giếng nước, bàn tay dọc theo miệng giếng nhấn một cái, trên mặt nước lập tức sáng lên từng đường vân, chúng lưu chuyển tạo nên một hình ảnh, là một đầu hoàng long to lớn với thân thể dài ngàn mét, đang đứng dưới đáy giếng, thần thái uy nghiêm khiến người nhìn sợ hãi.
Hoàng long ngẩng đầu nhìn lên trên, ánh mắt uy nghiêm chăm chú vào đám người Đạo Nguyên, cả ba lập tức cảm thấy trong lòng nặng nề, một nỗi sợ hãi dâng lên, cả người toát mồ hôi lạnh, phải há mồm thở dốc.
Thanh Vũ lập tức buông tay ra, hình ảnh hoàng long lập tức biến mất khỏi mặt nước.
Lúc này cả ba mới tỉnh táo lại, dưới chân Đạo Nguyên nhũn ra, vội vàng đỡ lấy miệng giếng, thiếu điều ngã lăn xuống đất.
Dạ Nhiễm cùng Phạm Hiền cũng lảo đảo lui ra sau mấy bước, ánh mắt chấn động.
Phạm Hiền thì thầm:
- Quả không sai, đây đúng là Thánh Giả, không ngờ Đạo Chủ lại trấn áp một Cự Long cấp Thánh Giả.
Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác hoang đường, chẳng phải Thánh Giả là vô địch sao? Vậy mà cũng sẽ bị trấn áp.
Dạ Nhiễm càng thêm khiếp sợ, từ khi nào Cự Long tộc lại xuất hiện Long Hoàng? Sao lại bị Đạo Chủ trấn áp? Chẳng lẽ hắn cũng mở khu buôn bán nô lệ?