Chương 744 Hạt Sen
Thanh Vũ nhìn Dạ Nhiễm, giải thích:
- Mấy năm trước, Cự Long tộc Long Hoàng Long Kỷ suất lĩnh hơn trăm Cự Long vây công Tam Thanh Quan, Long Hoàng bị sư phụ ta trấn áp tại chỗ.
Đạo ta quý sinh, sư tôn không muốn đại khai sát giới, nên mới cho Cự Long còn lại trở về Hư Không Long Đảo, không được ra ngoài. Đây cũng là nguyên nhân sư phụ ta phong ngươi làm Đại Uy Long Hoàng thống lĩnh Long tộc.
Dạ Nhiễm bỗng nhiên trợn mắt, chấn kinh kêu lên:
- Cái gì? Cự Long tộc dám vây công Tam Thanh Quan?
Sau khi khiếp sợ, vội vàng thở dài cúi đầu nói:
- Đa tạ Đạo Chủ từ bi, tiểu long nhất định cẩn tuân Đạo Chủ chỉ mệnh, trở về Hư Không Long Đảo, dẫn dắt Cự Long tộc bước lên con đường chính đạo.
Thanh Vũ gật đầu cười nói:
- Như thế rất tốt! Bần đạo tiễn các ngươi một đoạn.
Thanh Vũ vung tay vẽ ra một hình tròn trước mặt, một hư không thông đạo lập tức hiện lên, nàng nói:
- Không gian thông đạo này thông tới Trung Vực, các ngươi đi vào đi!
Thời điểm đám người Đạo Nguyên đi vào trong hư không thông đạo, trong đầu vẫn vô cùng hốt hoảng, chỉ có một ý niệm duy nhất, Đạo Chủ trấn áp một vị Thánh Giả Cự Long!!
Bên trong Tam Thanh Quan, Thanh Vũ đưa tiễn đám người Đạo Nguyên xong, liền quay người đi tới hậu viện.
Nàng đi vào đình nghỉ mát trong hậu viện, cười hì hì nói với Lý Bình An:
- Sư phụ, con tiễn bọn họ đi rồi.
Lý Bình An cười nói:
- Tốt! Đạo Môn ta sắp bắt đầu đại hưng rồi, mau thông truyền cho Đạo Môn đệ tử, Tây Vực Hoành Đoạn sơn mạch đã được mở ra, có thể tiến đến ngoại vực.
Thanh Vũ gật đầu liên tục, đáp:
- Vâng!
Lý Bình An trầm ngâm một chút nói:
- Thanh Thạch, con âm thầm theo dõi đám người Thanh Nguyên trên đường trở về, để phòng Yêu tộc quấy rối.
Thanh âm Thạch Hạo vang lên trong hậu viện:
- Vâng, sư phụ!
Lý Bình An tiếp tục phân phó:
- Thanh Thuần, Thanh Minh chia ra đi đến Đông Vực và Bắc Vực, Đạo Môn khí vận đại hưng khiến Thánh Đường đứng trước xu thế suy tàn, lâm vào tuyệt cảnh, chắc chắn bọn họ sẽ phản công.
Hai thanh âm đồng thời vang lên trong hậu viện:
- Vâng!
Thanh Vũ chờ mong hỏi:
- Sư phụ, chúng ta làm cái gì?
Lý Bình An cười nói:
- Chúng ta ở trong đạo quan đọc kinh ngắm hoa, yên lặng nhìn phong vân biến hóa.
Thanh Vũ nghi hoặc nói:
- Ngắm hoa? Nào có hoa? Hoa đào sao?!
Lý Bình An duỗi tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một Liên tử, hắn vung tay ném một cái, Liên tử rơi xuống hồ nước yên ắng, làm mặt hồ gợn sóng.
Ánh mắt Thanh Vũ di chuyển theo Liên tử, nàng nhìn chăm chú vào mặt hồ gợn sóng.
Phía dưới hồ nước yên tĩnh lập tức hiển hiện một vòng xanh biếc, một đóa Liên Hoa nhanh chóng sinh trưởng vươn ra khỏi mặt nước, Liên Hoa sắc xanh nở ra, tỏa ánh sáng dìu dịu, trên mặt hồ mờ mịt một tầng sương mù, giống như tiên trì.
Cá chép đỏ nuôi ở trong hồ nhanh chóng bơi về phía Liên Hoa, mừng rỡ lượn quanh.
Thanh Vũ bước nhanh về phía hồ nước, đứng bên cạnh hồ nhìn Liên Hoa tuyệt mỹ chìm trong sương mù, kinh hỉ nói:
- Sư phụ, Liên Hoa này thật đẹp!
Lý Bình An cười nói:
- Liên Hoa này chính là do Liên tử của Tạo Hóa Thanh Liên nở thành.
Ánh mắt Thanh Vũ sáng lên:
- Sư phụ, là Tạo Hóa Thanh Liên mà Đạo Tổ đã ban?
Lý Bình An gật đầu:
- Có lẽ vậy.
Thanh Vũ mong đợi nhìn Liên Hoa giữa hồ nước, nói:
- Vậy nó nhất định rất lợi hại.
Lý Bình An đứng dậy cười nói:
- Con xem chừng Tạo Hóa Thanh Liên đi, vi sư đi nghỉ ngơi một chút.
Thanh Vũ liên tục gật đầu nói:
- Được rồi, sư phụ!
Lý Bình An đi về phía phòng mình, vừa vào phòng hắn liền nhanh chóng đóng cửa lại, nhảy ngay lên giường ngồi xếp bằng.
Lý Bình An nhắm mắt nói: "Hệ thống, rút ra ban thưởng Ngũ Hành Tiên Trận."
Trong đầu chợt hốt hoảng, như thể vượt qua thời không lập tức xuất hiện trên một hòn đảo, có một thanh niên tuấn mỹ và một nữ tử đoan trang thanh nhã đang ngồi ở rìa hòn đảo, nhìn thủy triều lên xuống.
Nữ tử cười khẽ nói:
- Ta đã rõ ý đồ sư đệ đến đây.
Thanh niên tuấn mỹ đứng dậy thi lễ, cung kính nói:
- Ta muốn hóa thiên phú thành bản mệnh thần thông, lão sư lại nói ta vẫn chưa hiểu thâm sâu về ngũ hành, nghe nói sư tỷ có một trận pháp được xưng là đệ nhất trong giáo, tên là Ngũ Hành Đại Trận, nên ta mới đặc biệt đến đây thỉnh giáo sư tỷ.
Nữ tử đưa tay lên, nói:
- Sư đệ mau đứng lên.
Thanh niên tuấn tú đứng lên, nói:
- Sư tỷ nguyện ý dạy ta rồi?
Nữ tử cười khẽ, đáp:
- Đệ nhất trận pháp là các sư huynh đệ nói đùa với nhau thôi, sư đệ chớ nên nói ra ngoài, miễn cho người ngoài cười nhạo.
- Sư tỷ quá khiêm tốn rồi.
- Kỳ thật Ngũ Hành Đại Trận cũng chẳng phải trận pháp ghê gớm gì, rất nhiều sư huynh đệ đều biết.