Chương 749 Đạo Sĩ Trấn Thành
Đạo Nguyệt khiếp sợ nhìn sư huynh mập mạp của mình, không ngờ hắn lại có thể trở thành Âm Phụng!
Âm Phụng là một loại chức vụ đặc biệt ở Âm Phủ, được đảm nhiệm bởi tu sĩ Dương gian, tuy không nhập Thần chức nhưng cũng được đủ loại chỗ tốt, chuyên môn trợ giúp Địa Phủ xử lý một chút chuyện ở Dương gian mà quỷ thần không tiện nhúng tay.
Đạo Giai cũng nhịn không được phải cảm thán:
- Sư huynh lợi hại!
Đạo Minh lộ ra biểu tình đắc ý, ở bên ngoài là một vị đạo trưởng danh chấn một phương, chỉ khi ở trước mặt hai vị sư đệ sư muội mới có thể lộ ra bản tính chân thật.
Đạo Nguyệt thần sắc khẽ động, hỏi:
- Sư huynh, ngươi đã là Âm Phụng, hẳn phải biết một vài tin tức đặc biệt, nghe nói sư tôn với ba vị sư bá đã đi đến Nam Vực, có thật vậy chăng?
Đạo Minh nhỏ giọng đáp:
- Không chỉ là sư tôn cùng ba vị sư bá, nghe nói Đạo Chủ cũng tới.
Đạo Nguyệt cùng Đạo Giai kinh ngạc, Đạo Chủ cũng tới ư?
Đạo Minh đắc ý nói:
- Các ngươi có biết tổ đình truyền lệnh, mệnh tất cả Đạo Môn đệ tử đạt Nguyên Anh kỳ trở lên tọa trấn Thập Vạn Đại Sơn biên cảnh là vì cái gì không?
Đạo Nguyệt ngưng trọng nói:
- Nghe nói là vì yêu họa!
Đạo Giai cảm thán:
- Bách tính ở Nam Vực Đông Bộ thực sự là quá thảm rồi.
Đạo Minh gật đầu nói:
- Không sai, yêu họa! Mỗi khi gặp trời đông giá rét, trong Thập Vạn Đại Sơn liền có Yêu tộc đi ra thành đàn, cướp bóc huyết thực, nên mỗi khi đến thời điểm đó, bách tính ở Nam Vực Đông Bộ phải nói là tai họa ngập đầu, người người cửa nát nhà tan, nên Đạo Chủ mới mệnh chúng ta tọa trấn thành trì, để phòng yêu họa.
Những chuyện này các ngươi đều biết, nhưng chuyện các ngươi không biết chính là, lần này tới không chỉ có Đạo Môn đệ tử chúng ta, còn có hậu nhân của Nữ Oa Nương Nương trong Tây Vực Phỉ Thúy ốc đảo, Thanh Khâu Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc, Nam Hải Giao Nhân nhất tộc, Nguyệt Lượng Đảo Bái Nguyệt Thỏ nhất tộc, Tam Tỉnh Sơn phụng dưỡng Kiến Mộc Mộc Linh tộc.
Đạo Nguyệt hơi sửng sốt, hắn từng nghe qua về các thế lực này, nghe nói đều là các chủng tộc được truyền thừa từ thời Viễn Cổ, dưới sự trợ giúp của Đạo Môn mới khôi phục được truyền thừa.
Hắn lẩm bẩm:
- Đây là phát động tất cả lực lượng ở Tây Vực!
Đạo Minh gật đầu nói:
- Thời gian nhập thế của Đạo Môn ta quá ngắn, không cách nào so sánh với những Thánh Địa được truyền thừa từ cả trăm vạn năm, nên chỉ có thể nhờ những thế lực trên trợ giúp.
Đạo Giai ngưng trọng nói:
- Lần này chính là trận giao phong giữa Tây Vực cùng Thập Vạn Đại Sơn, nhất định Đạo Chủ sẽ tới.
Đạo Minh cảm khái:
- Đúng vậy! Hai vị, đại chiến sắp xảy ra, các ngươi nhất định phải bảo trọng!
Đạo Nguyệt cùng Đạo Giai đều nặng nề khẽ gật đầu, không ai muốn liều mạng tranh đấu, chuyện hạnh phúc nhất không gì qua được một chén trà làm bạn với gió thanh, một quyển Đạo kinh luận kiếp người, nhưng vì tự tồn vong của Đạo, muôn lần chết cũng không hối hận.
Đang khi nói chuyện, ba người đồng thời quay đầu nhìn về phía dãy núi ngoài thành.
Đạo Minh thấp giọng nói:
- Bọn hắn tới!
Pháp kiếm đặt bên cạnh ba người đều kêu lên ong ong, rung động không ngừng.
Trên đỉnh núi tuyết, hàng loạt cỗ hắc phong gào thét xông ra, trong mỗi một cỗ hắc phong đều có một đầu yêu thú, hắc phong hình thành đầu thú, kêu lên ngao ngao bay vào trong thành, mang theo ánh mắt đỏ máu tràn ngập sát ý giết chóc điên cuồng.
Tất cả bách tính trong thành ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt sợ hãi, trong đầu ai nấy đều hiện lên hình ảnh thảm khốc khi yêu thú vào thành, vô số gia đình tan nát, huyết hỏa ngập trời.
- Yêu thú tới rồi!
Một tiếng tiếng kêu hoảng sợ xé rách không trung.
- Cứu mạng!
- Hu hu hu, xin đừng ăn tai - Mụ mụ! Mụ mụ!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, tất cả bách tính đều chạy tán loạn, trong thành hỗn loạn vô cùng.
Tiếng kêu khóc thê thảm vang lên, hắc khí do yêu thú tạo ra càng nồng đậm thêm mấy phần, bên trong hắc khí tỏa ra hung thần sát khí, khi chúng bay đến rìa thành trì, trong thành liền nổi gió lớn.
- Làm càn!
Một tiếng quát chói tai vang vọng bầu trời, sau đó có ba bóng dáng xẹt qua, nháy mắt đâm xuyên ba cỗ hắc phong dẫn đầu.
Ngao!
Ngao!
Rống!
Ba tiếng kêu thảm thiết trước khi chết vang giữa không trung, ba cỗ hắc phong tán đi, ba bộ yêu thi đẫm máu to lớn dài mấy mét rơi xuống, nên thẳng lên tường thành, văng lên lần nữa rồi mới rơi xuống dưới, làm tuyết trên đất bắn tán loạn.
Toàn bộ thành trì yên tĩnh trong nháy mắt, những ai đang chạy trốn đều dừng lại, bách tính ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên trời, tiếng gầm rú thê lương của ba yêu thú trước khi chết vẫn còn vang vọng bên tai, bọn chúng bị giết rồi?