Chương 750 Trận Chiến Mở Màn
Trong Thành Chủ phủ, một nam tử trung niên mặc thanh bào cầm trường kiếm kích động ứa nước mắt, có người, có người tới giúp chúng ta rồi! Rốt cuộc đã có người tới giúp chúng ta!
Ba yêu thú bị chém chết, từ trong dãy núi có một cỗ hắc khí bay ra, lại chỉ xoay quanh ở xa xa, không dám xâm nhập vào thành.
Ba thanh phi kiếm lóng lánh linh quang lơ lửng trên không trung thành trì, tựa ba thanh thần binh, uy hiếp đông đảo yêu ma không dám tiến vào một bước.
Rống!
Trong cỗ hắc khí nọ vang lên tiếng gầm giận dữ của yêu ma, nó tan ra, hóa thành từng yêu ma khổng lồ bay giữa không trung.
Cự Hổ bừng bừng liệt diễm, Song Đầu Lang thân quấn hắc vụ, Quỷ Đầu Ưng điên cuồng vỗ cánh, Nhân Diện tri chu hung hãn ác độc, mỗi một yêu thú đều mang ánh mắt hung tợn, tỏa ra yêu khí hôi tanh nồng nặc. Toàn bộ thành trì bị yêu khí bao phủ, bách tính sợ hãi run lẩy bẩy.
Cự Hổ gầm lên, nói:
- Là ai đám giết Vạn Yêu Lâm Yêu tộc chúng ta?
- Ha ha, chỉ là mấy tiểu yêu, chưa xứng biết danh tự bần đạo.
- Giết!
Một tiếng kêu chói tai vang lên, Nhân Diện tri chu Gào to, phía sau mông bắn ra tơ độc nhiều màu, chia ra ba hướng bắn về phía ba thanh phi kiếm.
Rống!
Rống!
Rống!
Từng tiếng gầm thét vang vọng bầu trời, tất cả yêu thú cùng nhau đánh tới phi kiếm, khí tức hung ác càn quét chung quanh.
- Vạn Kiếm Quyết!
Ba tiếng hô đồng loạt vang lên.
Ba thanh pháp kiếm trên bầu trời đột nhiên nhoáng lên, hóa thành mấy ngàn pháp kiếm lơ lửng giữa không trung, mấy ngàn pháp kiếm cùng nhau hành động, hình thành nên một dòng lũ phi kiếm cuốn về phía Yêu tộc.
Rống!
Ngao!
Lệt Từng tiếng kêu thảm thiết đau đớn, tất cả yêu thú đều bị pháp kiếm bao phủ, máu tươi văng khắp không trung, vô số khối thịt rào trào rơi xuống như một cơn mưa.
Sau một lát, bầu trời trong vắt, ba thanh pháp kiếm lơ lửng trên trời, nhưng không còn chút tung tích nào của yêu thú, trên tường thành phía dưới dính đây vết máu, thi thể yêu thú văng đây đất.
Ba thanh pháp kiếm lập tức động, giống như ba tia sáng xẹt qua không trung, biến mất không thấy gì nữa.
Trên lầu các, Đạo Minh Đạo Nguyệt Đạo Giai đang lạnh nhạt uống trà, ba tia sáng bay tới chỗ bọn họ, keng một tiếng cắm vào trong vỏ kiếm bên người.
Đạo Giai ngưng trọng nói:
- Mới chỉ đợt đầu tiên mà tất cả đã là Tam cấp yêu thú, chỉ e phía sau sẽ càng khó đối phó.
Đạo Minh cúi đầu nhìn bách tính bên dưới, chậm rãi nói:
- Khó đối phó cũng phải lên, không thể để bọn họ chết thảm dưới hàm răng sắc nhọn của yêu thú được.
Đạo Nguyệt, Đạo Giai đều gật đầu.
Trên đường phố, một tiểu nữ và một phụ nhân ôm nhau ngồi xổm trong góc tường, cả hai đều ngẩng đầu nhìn lên trời.
Thanh âm giòn tan của tiểu nữ vang lên:
- Nương, có phải chúng ta không phải chết nữa?
Phụ nhân kích động gật đầu, đáp:
- Đúng vậy, yêu ma đều bị giết, chúng ta không phải chết.
- Ha ha ha! Không phải chết!
- Tạ ơn, tạ ơn Đạo Môn cao nhân.
- Đi đạo quán, hiện tại liền đi đạo quán!
Trên đường phố, tiếng hoan hô rầm trời, có người kích động quỳ thẳng xuống đất bái lạy, có người sung sướng phóng về phía đạo quan, mặc dù bọn hắn không biết người xuất thủ cứu bọn hắn là ai, nhưng một tiếng “bần đạo” vang lên giữa trời lúc nãy thì ai nấy đều nghe được, chắc chắn là Đạo Môn đạo trưởng, không thể nghi ngờ.
Bên trong đạo quan, hai vị Nam Vực bản địa đạo sĩ cũng kích động nhìn lên bầu trời, một màn rung động ban nãy đã khiến bọn hắn chấn động tâm thần, càng quan trọng hơn nữa là người xuất thủ lại là Đạo Môn đệ tử, chẳng lẽ Nam Vực thật sự được cứu rồi ư2 Một đạo sĩ trên miệng có ria mép vui sướng nói:
- Nhất định là Tây Ngưu Hạ Châu Đạo Môn tới, nhất định là họ!
Đạo sĩ mặt trắng bên cạnh cũng gật đầu liên tục, tiếc nuối nói:
- Vì sao Tây Ngưu Hạ Châu đạo hữu lại không đặt chân đến đạo quan chúng ta? Là ghét bỏ chúng ta làm không tốt sao?
Đạo sĩ kia không nói được gì, Nam Vực Đạo Môn vừa mới phát triển, hiển nhiên có rất nhiều thứ chưa ổn, có lẽ là Tây Ngưu Hạ Châu đạo hữu không vừa mắt đi!
- Đạo quan! Nơi này chính là đạo quan!
- Đạo trưởng, chúng ta muốn dâng hương!
- Đạo trưởng, ngài ở đâu? Mau mời ra đây!
Bên ngoài ầm ĩ huyên náo, hai vị đạo trưởng vội vàng đi ra ngoài nghênh đón, trong lòng mừng rỡ, sau chuyện này nhất định thanh thế Đạo Môn sẽ được phóng đại, hoàn toàn vượt qua Thánh Đường.
Nơi xa, tại một tòa Thánh Đường hoa lệ, mười mấy Thánh Đường đệ tử thân mặc trường bào trắng noãn mặt mày sa sầm, không ngờ đám Đạo Môn đáng ghét lại có can đảm xuất thủ chém giết Yêu tộc, bọn chúng không hề biết mình đã gây ra tai họa lớn đến nhường nào, một khi chọc Thập Vạn Đại Sơn Yêu Hoàng tức giận, hắn sẽ phái binh đến rửa sạch toàn bộ Nam Vực Đông Bộ, đến lúc đó, Nhân tộc ngàn người không còn một, thậm chí hoàn toàn tuyệt diệt.