← Quay lại trang sách

Chương 754 Các Thành Nguy Cơ

Dưới sự tấn công của cả trăm ngàn yêu thú, bộ ba Đạo Minh, Đạo Nguyệt, Đạo Giai không còn bình tĩnh ung dung như trước. Ba người ngồi xếp bằng trên thành trì, hai mắt nhắm lại, toàn lực điều phối phi kiếm. Trên trán cả ba lấm tấm mồ hôi, đối với làn sóng yêu ma này, Vạn Kiếm Quyết chính là kiếm pháp hữu hiệu nhất, nhưng khi điều phối Vạn Kiếm Quyết, cho dù là tỉnh thần hay pháp lực đều bị tiêu hao rất nhiều, giờ phút này cả ba đều đã đau đầu sắp nứt ra.

Tất cả bách tính trong thành trì đều im lặng, mọi người ngẩng đầu nhìn lên ba thân ảnh mặc đạo bào trên bầu trời, bên tai là tiếng yêu ma gào thét, khiến cơ thể và đầu óc bọn họ run lên.

Tại tòa đạo quan duy nhất bên trong thành, tiếng tụng kinh liên miên bất tuyệt, hai đạo sĩ xếp bằng phía trước Tam Thanh Đạo Tổ, tĩnh tâm tụng kinh, dường như mọi thứ bên ngoài đều không can hệ đến bọn họ.

Oanh!

Một đầu phi xà xuyên qua lưỡi kiếm, thân thể khổng lồ đầy rẫy vết thương, máu tươi trào ra, ánh mắt lại vô cùng âm tàn.

Phốc!

Đạo Nguyệt phun ra một búng máu tươi, sắc mặt tái nhợt, thân thể lung lay muốn ngã, thống khổ nói:

- Sư huynh, ta không chịu nổi!

Phi kiếm bao phủ thành trì lập tức sụp đổ, cả bầu trời mở ra, mấy chục yêu ma gào thét chen chúc tiến vào.

Đạo Minh sắc mặt dữ tợn nói:

- Mau trảm cho ta! Trường kiếm trước mặt đột nhiên sáng rỡ, hơn trăm đạo phi kiếm từ trong trường kiếm bay ra, chém vào đám yêu ma đang nhào tới từ phía Đông. Phốc phốc phốc kiếm quang tung hoành, mấy chục yêu ma kêu thảm hóa thành từng khối thi thể, rớt từ trên không trung xuống.

Phốc! Đạo Minh cũng hộc máu tại chỗ, mấy ngàn phi kiếm hợp lại thành một bay trở về, lơ lửng trước mặt Đạo Minh, kiếm thể ong ong run rẩy.

Ngay sau đó, phía Tây cũng sụp đổ, Đạo Giai mặt mày nhợt nhạt đứng giữa không trung, tay cầm phi kiếm run run.

Còn lại khoảng hơn trăm yêu ma, chúng ùa tới bao vây thành trì, Đạo Minh, Đạo Nguyệt, Đạo Giai tay cầm phi kiếm đứng giữa không trung, pháp lực thiếu thốn đau đầu muốn nứt, trạng thái sa sút tới cực điểm.

Rống!

Ngao!

Lệt Từng tiếng yêu thú gầm thét vang vọng trên không thành trì, bách tính trong thành tuyệt vọng im lặng, chỉ còn tiếng gào khóc thất thanh của hài tử.

Tiếng niệm kinh trong đạo quan ngừng lại, hai tiểu đạo sĩ sắc mặt trắng bệch, cuối cùng vẫn cứu không được Đại Minh quốc sao?

Rống!

Một tiếng thú rống vang lên, trên trăm yêu ma lập tức yên tĩnh im ắng, cúi đầu tránh qua một bên, một đầu Hổ yêu thuần trắng đi tới, ánh mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm đám người Đạo Minh, trầm giọng nói:

- Thần phục ta, làm nô cho ta, ta sẽ tha các ngươi một mạng.

Đạo Minh phun bọt máu ra khỏi miệng, liếc mắt khinh thường nhìn nó, nói:

- Cũng không soi mặt vào nước tiểu xem bản thân là cái hạng gì, xứng để gia ta thần phục sao?

Đạo Nguyệt cười lạnh nói:

- Hổ yêu lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng xứng để chúng ta thần phục? Trừ phi bây giờ ngươi thối lui, chờ bọn ta chữa khỏi thương thế, lại đại chiến với ngươi 300 hiệp! Nếu khi đó ngươi thắng, bọn ta liền thần phục ngươi!

Đạo Minh đồng ý nói:

- Sư đệ nói không sai!

Bạch Hổ nhìn chằm chằm ba người, ánh mắt dần dần lộ ra hung quang, sát khí lan tràn.

- Trốn, mau trốn!

Thành Chủ đứng trên một tòa lầu các, rống to về phía này.

Một tướng quân đứng cạnh đó nắm chặt trường thương trong tay, rưng rưng nước mắt hét lớn:

- Đạo trưởng, mau trốn! Sau này lại báo thù cho chúng ta!

Đạo Giai cúi đầu nhìn bọn hắn, mỉm cười, hết sức mỹ lệ.

- Trốn, các đạo trưởng mau trốn đi!

- Đạo trưởng, van cầu các ngươi mau trốn, để sau này còn báo thù cho chúng ta!

- Ta chỉ là tiện mệnh, chết thì chết thôi, đạo trưởng mau trốn!

- Đạo trưởng, mau trốn!

- Đạo trưởng, mau trốn!

Tiếng hô hào của mấy trăm bách tính đồng loạt vang lên, vang vọng toàn thành.

Thánh Đường đại môn đóng chặt, Chủ Giáo mặt áo bào trắng đứng trên đỉnh tháp, thương hại nhìn đám người Đạo Minh.

Trốn? Trốn đi đâu? Thật đúng là kẻ không biết không sợ, hiện tại đã chọc giận Vạn Yêu Lâm, trong thành này ngoại trừ Thánh Đường chúng ta ra, không một ai sống nổi.

Bạch Hổ gầm lên:

- Giết! Một tên cũng không để lại.

Đạo Minh, Đạo Nguyệt, Đạo Giai vung kiếm quét ngang, ánh mắt quyết tuyệt, định liều chết đánh một trận.

Rống!

Rống!

Ngao ô!

Từng tiếng hung thú gào rống vang lên, mấy trăm yêu thú đồng loạt đánh tới ba người, khí thế bao trùm thiên địa, dưới yêu ảnh phủ xuống, cả ba trông cực kỳ nhỏ bé.

Đám người Đạo Minh còn chưa hành động, trên trời đột nhiên có mấy tia sáng bay vụt đến, hóa thành từng đạo phù triện chia thành tám hướng lơ lửng trên đỉnh đầu mọi người.

Đạo Giai kinh hỉ kêu lên:

- Bát Môn phù trận, là Đạo Kỳ tới.

Tám tấm phù triện phát sáng rực rỡ, trên mỗi phù triện nhảy lên từng luồng điện quang, tất cả hội tụ lại một chỗ, tạo nên cả ngàn lôi đình, đánh thẳng xuống đám yêu ma.