Chương 753 Vạn Yêu Rời Núi
Đại Minh Quốc Quốc Chủ quay đầu nhìn về phía ba tôn tượng to lớn bên trong đại điện, cảm thán:
- Đạo Môn!
Đáy lòng cảm thấy rung động khó tả, hắn âm thầm quyết tâm, chỉ cân Đại Minh Quốc có thể gắng gượng qua một kiếp này, nhất định hắn sẽ liệt Đạo giáo thành quốc giáo, được cả nước tế bái, còn cái gọi là Thánh Đường kia thì bất kính cũng được!
Sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, một dãy núi sừng sững cao cả vạn mét, quanh năm chìm ngập trong tuyết trắng, tuyết lớn đầy trời ngày đêm không dứt.
Một tòa cung điện tọa lạc tại đỉnh núi Yêu Hoàng Phong yên tĩnh không người, nằm giữa đất trời trống trải nên vô cùng dễ thấy, bên trong thường xuyên phát ra tiếng cười to tùy ý, cùng tiếng cười duyên đầy yêu mị.
Một kẻ thân mang bạch bào, trên đầu là cặp sừng dài uốn lượn xuất hiện giữa đỉnh núi. Hắn xuyên qua tuyết lớn đầy trời chậm rãi đi tới, sau khi đến gần cung điện, liền nửa quỳ trên mặt tuyết, cúi đầu nói:
- Yêu Hoàng bệ hạ, bên ngoài xảy ra chuyện.
Tiếng cười vui thoải mái bên trong đại điện lập tức tắt ngấm, đại môn ầm ầm mổ ra.
- Vào đi.
Một thanh âm trầm thấp vang lên.
Bạch La Yêu Vương đi vào bên trong, vừa tiến vào đại điện liền thấy ở đây vô cùng lộn xộn, mấy món y phục sặc sỡ bị ném lung tung trên mặt đất.
Bạch La không hề quan tâm đi thẳng đến, hắn quỳ một chân xuống đất, cung kính nói:
- Bái kiến Yêu Hoàng bệ hạ!
Tuyết Sư Yêu Hoàng ngồi ngay ngắn trên vương vị, hắn cúi đầu nhìn Bạch La, ánh mắt hơi bất mãn, nói:
- Bạch La Yêu Vương, ngươi đến tìm ta có chuyện gì?
Bạch La Yêu Vương cung kính trả lời:
- Yêu Hoàng bệ hạ, binh sĩ rời núi săn giết huyết thực đã bị diệt toàn quân.
Tuyết Sư Yêu Hoàng không thèm để ý chút nào cười nói:
- Nhân tộc cũng dám phản kháng sao? Loại chuyện nhỏ nhặt này tự ngươi xử lý là được, không cần cho ta biết.
Bạch La Yêu Vương cúi đầu cung kính nói tiếp:
- Nếu chỉ là Nam Vực Nhân tộc liên thủ ngăn cản, phái ra mấy Yêu Vương siêu phàm là có thể bình định đuợc. Nhưng mỗi lần xuất thủ đều là Tây Vực Đạo Môn, rất nhiều Đạo Môn đệ tử cùng Tây Vực Yêu tộc phản đồ đóng giữ bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, tất cả binh lính xông tới đều bị giết chết. Chuyện liên quan đến Thánh Địa, cần bệ hạ định đoạt.
Ánh mắt Tuyết Sư Yêu Hoàng trở nên hung hãn, hắn chậm rãi ngồi thẳng người, sát khí lập tức bao phủ toàn đại điện, cười lạnh nói:
- Thánh Địa Đạo Môn, bản hoàng cũng chưa bao giờ tán thành cái Thánh Địa này của hắn. Trong Thánh Địa chưa từng có Đạo Môn gì hết!
Yêu tộc ta xuất hành ở Nam Vực Đông Bộ, Thánh Đường cũng phải nhượng bộ lui binh, vậy mà một Đạo Môn nho nhỏ cũng dám nhúng tay làm càn? Đạo Chủ thật sự coi mình vô thượng Thánh Nhân ư?
Bạch La Yêu Vương cung kính nói:
- Bệ hạ, chúng ta nên làm như thế nào?
- Giết!
Một tiếng quát chói tai vang vọng đại điện, Tuyết Sư Yêu Hoàng lạnh giọng nói tiếp:
- Căn cơ của Đạo Môn ở Nam Vực không phải là nằm tại Đại Minh Quốc ư? Phát động yêu binh tấn công Đại Minh Quốc, giết chết tất cả Đạo Môn đệ tử, xóa sổ hoàn toàn Đại Minh Quốc! Bản hoàng muốn để tất cả mọi người đều biết, ở Nam Vực, bản hoàng muốn giết người hay muốn làm gì, bất kì kẻ nào cũng không cản nổi! Ai dám cản, chết!
Bạch La Yêu Vương đáp:
- Vâng!
Hắn đứng dậy đi nhanh ra ngoài, sau khi ra khỏi cung điện, ánh mắt bộc lộ khát máu, hắn nhếch miệng cười, đại khai sát giới thôi!
Đại Minh Quốc cũng không ở gần chính diện Thập Vạn Đại Sơn.
Chính diện Thập Vạn Đại Sơn là một mảnh bình nguyên, trên bình nguyên mọc đây cỏ dại cao mấy mét, nếu đẩy cỏ dại ra sẽ có thể thấy được chút dấu vết kiến trúc, đó là dấu vết cuối cùng của một quốc gia cổ xưa từ mấy vạn năm về trước. Quốc gia cổ xưa này đã sớm bị Yêu tộc đồ sát hủy diệt, mà từ đó, cũng không một ai dám chiếm cứ bình nguyên màu mỡ này.
Lúc này, trung ương bình nguyên có một tòa tế đàn vững chãi, trên tế đàn trống rỗng, chỉ treo một cái bảng danh sách, chính là Phong Thần Bảng. Bạch Vân tay nắm Đả Thần Tiên ngồi xếp bằng phía dưới Phong Thần Bảng, lẳng lặng thủ hộ. Trong trận chiến này chắc chắn sẽ có đông đảo Đạo Môn đệ tử hi sinh, muốn phong Thần cũng được mà chuyển thế cũng được, đều xem ở lựa chọn của bọn hắn.
Mấy ngày sau, mấy vạn yêu ma vội vàng tập kết lại, từ trong Thập Vạn Đại Sơn trào ra ngoài, chúng chen chúc nhau tiến về phía Đại Minh Quốc, hoàn toàn mặc kệ những quốc gia khác.
Trong một tòa thành trì tại biên cảnh Đại Minh Quốc, ba thanh trường kiếm hóa thành ngàn vạn phi kiếm, ngăn cản tất cả yêu ma xông đến, nhưng yêu ma bên ngoài như thể không hề sợ chết, cứ gào thét lao đầu vào lưỡi kiếm, khiến không trung nhuốm đầy máu tươi, thịt vụn bay tán loạn.