← Quay lại trang sách

Chương 767 Yêu Họa Kết Thúc

Mọi người phát ra tiếng hoan hô đầy hưng phấn.

Đám người Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thạch Hạo tụ tập lại một chỗ, mọi người đều thân mang thương tích, riêng tọa kỵ tiểu Bạch của Bạch Hiểu Thuần thì bị thương rất nặng, cái đầu sưng lớn một vòng.

Không gian chợt gợn sóng, Lý Bình An từ đó bước ra, xuất hiện trước mặt mọi người.

Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thạch Hạo, Cẩm Linh vội vàng thi lễ, cùng kêu lên:

- Bái kiến sư phụ (Đạo Chủ)!

Lý Bình An cười nói:

- Miễn lễ!

Mọi người đứng lên.

Lý Bình An nhìn về phía Cự Long tộc, nói:

- Lần này đa tạ các ngươi! Nếu không phải các ngươi đến đây hỗ trợ, Đạo Môn chỉ có thể ảm đạm rút lui. Bần đạo cũng chưa từng nghĩ đến Thánh Đường lại có thể ngang ngược nhúng tay trợ giúp Vạn Yêu Lâm như vậy.

Ba vị Long Vương vội vàng cúi đầu, Hỏa Long Vương cảm kích nói:

- Đạo Chủ tha mạng cho chúng ta, chúng ta đương nhiên phải toàn lực báo đáp.

Hai vị Long Vương còn lại cũng gật đầu liên tục, dùng ánh mắt nóng hổi nhìn Lý Bình An, chút bất mãn ban đầu khi Dạ Nhiễm trở thành Long Hoàng đã biến mất, hiện tại chỉ còn toàn tâm toàn ý thần phục: Thánh Đường Chước Quang Thánh Tử mang theo Thánh Đường đệ tử xuất hiện ở nơi này trợ giúp Yêu tộc, vậy tất nhiên là Vô Lượng Quang Thần kia liên thủ với Tuyết Sư Yêu Hoàng đối phó Đạo Chủ, Đạo Chủ lại dùng sức một mình mình chiến thắng Yêu Hoàng và Vô Lượng Quang Thần, đây là một chỗ dựa không thể lớn hơn được nữa!

Từ khi Cự Long tộc Yêu Hoàng bỏ mạng trong bí cảnh mười vạn năm về trước, hai vị Long Hoàng tiếp theo đều là Hải Long tộc.

Mặc dù Cự Long tộc cũng tự xưng là Thánh Địa, nhưng chẳng khác nào bị mẹ kế nuôi, chỉ có thể mượn danh hiệu của Hải Long Hoàng đùa giốn uy phong một chút, hoàn toàn không thể so sánh với Hải Long tộc. Lần này thì tốt lắm, trải qua trận chiến này cũng xem như ôm được đùi Đạo Chủ, lấy thực lực vượt ngoài Thánh Giả bình thường của Đạo Chủ, ngoại trừ Đạo Môn ra Cự Long tộc còn cần sợ Thánh Địa nào nữa!

Lý Bình An nói: - Ấn tương trợ lần này của Cự Long tộc, bần đạo nhớ kỹ. Các ngươi đi trước thu nạp Long tộc, sau đó trở về Hư Không Long Đảo, ngày khác bần đạo tất báo ân này.

Ba vị Long Vương cùng các Cự Long tộc Siêu Phàm còn lại đều cung kính thi lễ nói:

- Vâng!

Sau đó đồng loạt bay xuống.

Lý Bình An nhìn về phía ba vị Diêm Quân nói:

- Quỷ Thần không thể xa rời Địa Phủ lâu, nếu không sẽ có biến.

Tất cả Địa Phủ Quỷ Thần hãy quy vị.

Ba vị Diêm Quân chắp tay thi lễ, thấp giọng nói:

- Tôn pháp chỉ!

Ba người mang theo Thập Đại Phán Quan, Ngục Chủ và đám Quỷ Thần Tướng bay xuống phía dưới, vô số Âm Binh Thần Tướng cùng Địa Phủ Quỷ Thần hóa thành một làn khói đen chìm vào trong đất, biến mất trên chiến trường.

Hống hống hống! Từng tiếng long hống vang lên, mấy ngàn Cự Long đằng không bay lên, che khuất cả bầu trời. Trên không trung nứt ra một không gian thông đạo thật lớn, Cự Long tộc theo thứ tự chui vào trong thông đạo, biến mất không thấy gì nữa.

Địa Phủ Âm Thần cùng Cự Long tộc lần lượt rời đi, mọi người bên dưới hưng phấn reo hò cũng tỉnh táo lại, nhìn thi thể đây đất, đau thương liền tràn ngập trong tim, tất cả bắt đầu thu dọn thi thể.

Lý Bình An thở dài, nói:

- Nơi này liền giao cho các con, các con bảo hộ những người còn lại quay về Tây Ngưu Hạ Châu, vi sư đi trước một bước, nhớ chuyển cáo cho người Đại Minh Quốc biết, từ nay về sau không còn yêu họa.

Thanh Tuyết Thanh Vũ Thạch Hạo Cẩm Linh Đồ Sơn Đang Đang cùng thi lễ đáp:

- Vâng!

Thân ảnh Lý Bình An mờ đi, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.

Mọi người đứng dậy, Đồ Sơn Đang Đang nhìn thiên địa rách rát, cảm thán nói:

- Chúng ta lại thật sự thắng rồi.

Cẩm Linh nói:

- Chỉ là đáng tiếc cho nơi này, không biết mất bao nhiêu năm mới có thể khôi phục.

Những người còn lại cũng cảm khái.

Sau khi thu dọn xong thi thể, Thạch Hạo nói:

- Chúng ta cũng trở về đi!

Những người còn lại khẽ gật đầu.

Phạm Hiền cùng Dạ Nhiễm đã hóa về hình người đáp xuống cạnh một vũng máu, trong vũng máu là một đạo sĩ già nua đang cúi đầu ngồi xếp bằng, khóe miệng còn vương ý cười, cho dù chung quanh đã long trời lở đất hoàn toàn hỗn độn, quanh thân lão đạo lại như được một cỗ lực lượng thần bí nào đó bảo vệ, không hề bị tác động đến.

Dạ Nhiễm quỳ một chân trên đất, thương tâm nói:

- Sư phụ.

Phạm Hiền cũng đỏ mắt, trong đầu hiện lên từng kí ức ngắn.

Thiếu niên ngây thơ cứu mình thoát khỏi Tứ Tượng Thần Sơn trong lần đầu gặp mặt, thanh niên khí phách giận dữ mắng mỏ Quốc Chủ của một quốc gia phía Tây Bắc, lão nhân kiên tâm dùng tín niệm bản thân bổ đôi Hoành Đoạn sơn mạch, suốt hành trình đó, mình cùng hắn trải qua chín chín tám mươi mốt nạn, chứng kiến hắn từ một thiếu niên đi đến tuổi xế chiều, chứng kiến hắn dùng cả đời thực tiễn Đạo bản thân.