Chương 769 Trở Về
Phỉ tổng quản gật đầu kích động nói:
- Vâng!
Chỉ trong nửa tháng thời gian, tin tức Đạo Môn đánh bại Vạn Yêu Lâm lan khắp Nam Vực nhanh như gió, tất cả bách tính Đại Minh Quốc đều hưng phấn vui mừng, đạo quan trong các thành trì tấp nập tín đồ, hương hỏa lượn lờ.
Thời điểm các quốc gia còn lại nghe được tin tức này, tất cả đều mê mang, khó mà tin nổi. Trước đó tất cả đều chìm trong sợ hãi trước tương lai yêu họa, giờ lại đột nhiên có tin tức truyền đến, nói Yêu tộc đã bị Đạo Môn đánh bại, từ đây sẽ không còn yêu họa. Lúc đầu mọi người còn chất vấn, nhưng vừa xác định đó là sự thật, ai nấy đều mừng như điên, thanh danh Đạo Môn cũng từ đó lan xa. Khi mọi người biết được Đạo Môn là Đại Minh Quốc tông giáo, tất cả đều bất mãn, dựa vào cái gì mà Đạo Môn lại là của Đại Minh Quốc các ngươi?
Sau đó, chuyện Đạo Nguyên đi về phía Tây thỉnh kinh cũng được viết thành sách, truyền bá rộng rãi kháp Nam Vực. Mọi người đều trầm mặc, đi bộ hơn năm trăm ngàn dặm, trải qua chín chín tám mươi mốt nạn cầu lấy chân kinh, nghênh đón Đạo Môn, cuối cùng kết thúc Nam Vực yêu họa, trong lòng ai nấy đều dâng lên sự kính nể cùng cảm kích, mấy chục quốc gia không hẹn mà cùng điều động nhân tài ưu tú tiến về Đại Minh Quốc tìm Đạo Môn bái sư, cầu lấy chấn kinh.
Nhưng tất cả những chuyện này đều không liên quan tới Đạo Nguyên. Sáng sớm, Hắc Long Mã đạp ánh ban mai đi trên đường, Đạo Nguyên cúi đầu ngồi trên thân ngựa, Phạm Hiền dắt Hắc Long Mã chậm rãi đi ở phía trước, giống như thuở còn đi về phía Tây thỉnh kinh, sư đồ ba người vẫn luôn làm bạn với nhau mà tiến lên.
Đi trong chốc lát, liền thấy nơi xa có biển người ùa tới như thủy triều, tinh kỳ phấp phới, đặc biệt là phía trước biển người có một loan giá hoàng kim. Đại Minh Quốc Quốc Chủ đang ngồi trong loan giá, ánh mắt nóng bỏng nhìn hai người một ngựa đang chậm rãi đi tới, văn võ bá quan cũng sáng mắt lên, rốt cuộc Đạo Nguyên đạo trưởng đã trở về, sao lần này đi đường chậm qúa!
Đại Minh Quốc từ trong loan giá đằng không bay lên, hắn chờ không nổi bay tới nghênh đón Đạo Nguyên, cười ha hả kêu lên:
- Đạo trưởng, rốt cuộc ngài trở về rồi!
Vừa bay tới gần, tiếng cười của Đại Minh Quốc Quốc Chủ đột nhiên ngừng lại, sắc mặt cứng ngắc, hắn không cảm ứng được khí tức của Đạo Nguyên đạo trưởng, như thể... Như thể người đã chết!
Trong lòng Đại Minh Quốc nảy lên một suy nghĩ đáng sợ, chẳng lẽ Đạo Nguyên... Đạo Nguyên hắn...
Đại Minh Quốc Quốc Chủ vội vàng bay xuống, đáp trước mặt Hắc Long Mã. Hắc Long Mã cũng dừng chân lại, một đoàn người cứ như vậy bình tĩnh đứng giữa đường phố.
Đại Minh Quốc Quốc Chủ nhìn Đạo Nguyên vẫn một mực cúi đầu, bờ môi run rẩy nói:
- Đạo trưởng, đạo trưởng hắn sao thế?
Phạm Hiền dắt Hắc Long Mã chậm rãi nói:
- Sư phụ ta vốn là Địa Phủ Diêm La Vương chuyển thế. Vì để trợ giúp Đạo Môn giành được thắng lợi trong đại chiến lần này, sư phụ liền tự sát tuẫn đạo ngay trên chiến trường, hồn nhập Địa Phủ quy vị Diêm La Vương. Người suất lĩnh trăm vạn Âm Binh Thần Tướng giết ra, từ đây trên đời đã không còn Đạo Môn Đạo Nguyên, chỉ có Địa Phủ Diêm La Vương.
Ánh mắt Đại Đại Minh Quốc Quốc Chủ tràn ngập bi thương, nhớ tới bóng dáng mỉm cười bảo sẽ đi biên cảnh trong Đạo cung trước đó, không nghĩ tới, một lần từ biệt chính là vĩnh biệt.
Đại Minh Quốc Quốc Chủ chậm rãi quỳ một chân xuống, cúi đầu lớn tiếng nói:
- Trẫm thay mặt ngàn vạn lê dân của Nam Vực tiễn đưa Đạo Nguyên đạo trưởng, vĩnh viễn không dám quên ân đức của đạo trưởng!
Thanh âm mênh mông cuồn cuộn truyền đi.
Tất cả quan viên cùng bách tính ở xa xa đều sửng sốt một chút, thầm nghĩ đại chiến kết thúc lâu như vậy mà giờ Đạo Nguyên đạo trưởng mới chậm chạp trở về, trong lòng chợt có dự cảm chẳng lành.
Phạm Hiền dắt Hắc Long Mã đi đến, Đại Minh Quốc Quốc Chủ ở phía sau đứng dậy, đau đớn nhắm mắt đi theo. Khi đến gần bách tính, ai nấy đều có thể nhìn thấy Đạo Nguyên cúi đầu, thân thể yên lặng, dù là bách tính hay quan viên đều tránh sang hai bên, nhường ra một con đường.
Bách tính quỳ xuống hai bên con đường, tiếng thút thít đây bi thống vang lên, càng ngày càng có nhiều bách tính từ trong thành tuôn ra, quỳ gối sang hai bên, thất thanh khóc rống.
Phạm Hiền dắt Hắc Long Mã đi giữa đám người nghênh quỳ, trong lòng thầm nói: “Sư phụ, bọn họ đều nhớ những nỗ lực của 2% người, người sẽ giống như Thánh Giả, danh truyền vạn cổ.
Bên trong Tây Vực Tam Thanh Quan, kể từ khi trở về sau đại chiến kết thúc, Lý Bình An vẫn luôn ngồi trên ghế nằm mà trầm tư, khiến mấy vị đệ tử cứ hoài nghi, không biết có phải là sư phụ đã bị trọng thương bên trong đại chiến, hoặc là đầu óc hỏng chỗ nào chăng.