Chương 793 Rời Đi
Minh Nguyệt chấn kinh nói:
- Thế nào lại là đoạt xá?
Bởi vì Thanh Phong là Đạo Môn đệ tử, nên Minh Nguyệt cũng tương đối hiểu biết các thuật ngữ của Đạo Môn. Đoạt xá là gì, hiển nhiên nàng rất rõ, nhưng sao Vô Lượng Quang Thần lại muốn để người ta đoạt xá Bạch Cẩm?
Minh Nguyệt thì thầm:
- Chuyện này không có khả năng? Đoạt xá là chuyện mà chỉ tà giáo mới làm được, Thánh Đường chúng ta sao lại xảy ra loại chuyện đoạt xá như thế? Còn là Quang Thần tự mình chỉ huy.
Thanh Phong nhíu mày bất mãn nói:
- Nàng hoài nghi Đạo Chủ đang gạt ta?
Minh Nguyệt lắc đầu nói:
- Tảng đá màu trắng hình trái tim có rất nhiều, có thể là Đạo Chủ đã nhận lâm.
Thanh Phong sốt ruột nói:
- Mặc kệ đúng sai chúng ta đều phải rời đi, Cẩm Nhi ở lại nơi này thực sự là quá nguy hiểm, cứ rời khỏi Thánh Sơn ẩn nấp một thời gian, nếu như không có chuyện gì chúng ta sẽ trở lại.
Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, gật đầu nặng nề nói:
- Được.
Sau một lát, Thanh Phong nắm tay Minh Nguyệt, Minh Vi Thương dắt Bạch Cẩm, một nhà bốn người đi ra phía ngoài, vừa đi vừa nói cười, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.
Vừa mới bay được qua hai đỉnh núi, đột nhiên có hai thân ảnh xuất hiện trước mặt bốn người, theo thứ tự là Siêu Phàm Kỵ sĩ Phương Tĩnh, Siêu Phàm Chủ Giáo Hiểu Linh, đều là hảo hữu của Minh Nguyệt.
Hiểu Linh cười hỏi:
- Minh Nguyệt muội muội, các ngươi định đi đâu chơi sao?
Minh Nguyệt cười nói:
- Bạch Phong nói ở Thánh Sơn quá khó chịu, muốn đi ra ngoài chơi đùa một chút.
Phương Tĩnh nói:
- Dưới núi cũng không thái bình, Đạo Môn và Thánh Sơn như nước với lửa, chỉ e đại chiến sắp xảy ra, hiện tại xuống núi thật sự là quá mức nguy hiểm.
Minh Nguyệt cười nói:
- Hai vị tỷ tỷ không cần lo lắng, ta có thể bảo vệ tốt bọn hắn.
Hiểu Linh cười khẽ nói:
- Người Đạo Môn cũng sẽ không nói chuyện quang minh chính đại với chúng ta, nhỡ đâu bọn chúng bắt tiểu Cẩm uy hiếp ngươi thì làm sao bây giờ? Không bằng để tiểu Cẩm cùng Minh giáo sĩ ở lại, tiểu phu thê hai người cứ ra ngoài chơi thật vui đi! Muốn đi đâu chơi cứ đi, ta sẽ giúp ngươi chiếu cố tốt tiểu Cẩm.
Nói xong còn nháy mắt mấy cái với Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt đỏ mặt, nói:
- Hiểu Linh tỷ, Cẩm Cẩm cũng muốn đi ra ngoài chơi một chút, chúng ta sẽ không đi xa, sẽ không nguy hiểm.
Phương Tĩnh quả quyết nói:
- Không được, các ngươi không thể rời khỏi Thánh Sơn.
Nụ cười trên mặt Hiểu Linh cũng chậm rãi biến mất, nàng yếu ớt nói:
- Minh Nguyệt muội muội, sao ngươi lại không nghe ta khuyên bảo chứ?
Vẻ mặt Minh Nguyệt dần dần cứng lại, nàng nhìn hai người đang kiên trì không nhượng bộ kia, trong lòng nảy lên một suy nghĩ đáng sợ, khó có thể tin nói:
- Thật ra các ngươi là do Vô Lượng Quang Thần phái tới giám thị ta?
Hiểu Linh vén tóc, ung dung nói:
- Kỳ thật ta rất muốn làm bằng hữu với ngươi. Minh Nguyệt, đừng khiến chúng ta khó xử, mau về đi.
Nói xong duỗi tay sang ngang, trong tay lóe lên quang mang, một cây quyền trượng xuất hiện, trên đỉnh quyền trượng là một viên ngọc trắng tinh đang chậm rãi xoay tròn, quang minh nguyên khí chung quanh đều bị thu hút tới.
Phương Tĩnh để tay lên trường kiếm bên hông, ánh mắt lăng lệ nhìn chằm chằm Minh Nguyệt.
Trong lòng Minh Nguyệt vô cùng chấn động, đều là giả, chẳng lẽ Thánh Sơn tốt với chúng ta như vậy đều là giả? Chẳng lẽ những gì Thanh Phong nói đều đúng hết? Vì sao chứ? Rốt cuộc chúng ta có gì đáng giá để Quang Thần mưu đồ chứ?
Minh Vi Thương cùng Bạch Cẩm cũng đều âm thầm đề cao cảnh giác, lập tức điều động nguyên khí trong cơ thể.
Keng keng keng! Tiếng linh đang rõ ràng vang lên.
Thần sắc Hiểu Linh, Phương Tĩnh lập tức trở nên hốt hoảng.
Thanh Phong quát:
- ĐI Ba người còn lại lập tức lấy lại tỉnh thần, bốn người nhanh chóng phóng ra ngoài, trong nháy mắt đã đi được mấy ngàn mét.
Hiểu Linh, Phương Tĩnh tỉnh táo lại, sắc mặt đại biến, Trấn Hồn chung!
- Thần thuật! Trói buộc!
Quyền trượng trong tay Hiểu Linh chỉ lên trời một cái, mặt trời trên cao lập tức phóng hào quang xuống, hóa thành thành bốn tia sáng đuổi theo đám người Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt đột nhiên quay người, trên trán hiển hiện một vầng minh nguyệt, nàng mở to miệng quát:
- Phá!
Bốn tia sáng kia lập tức ầm ầm nổ tung, hóa thành từng điểm sáng tan biến.
Không gian trước mặt Minh Nguyệt đột nhiên xuất hiện gợn sóng, một thanh trường kiếm từ trong gợn sóng đâm ra, không hề lưu tình lướt qua cổ Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt vung tay áo, một vầng loan nguyệt bắn ra, keng!
Loan nguyệt đánh bay mũi kiếm, Thanh Phong, Bạch Cẩm, Minh Vi Thương đều bị dư âm đánh bay.