Chương 797 Rất Mạnh
Một thỏ yêu nhỏ tuổi hỏi:
- Có cứu hay không?
Nữ thỏ yêu bên cạnh ngưng trọng nói:
- Tộc trưởng đã dẫn cao thủ trong tộc theo Đạo Chủ chinh phạt vực ngoại, hiện tại lực lượng thủ hộ trong tộc trống rỗng.
- Không sợ, Thỏ Ngọc tổ tiên sẽ bảo vệ chúng ta.
Nam thỏ yêu lập tức bay ra phía ngoài, hai thỏ yêu còn lại vội vàng đuổi theo.
Mê man không biết qua bao lâu, trong đầu hiện lên từng hình ảnh, cuối cùng đều trở nên mơ hồ, chỉ để lại một vầng Minh Nguyệt khắc sâu trong não.
Mí mắt Minh Nguyệt mấp máy hai lần, nàng từ từ mở mắt, ánh mắt mê mang mờ mịt, sau một lát mới dần dần tỉnh táo lại, nàng vội vàng xoay người ngồi dậy.
Phát hiện bản thân đang nằm trên giường trúc, phòng cũng là phòng trúc, nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê, nàng lập tức giật mình, nhảy ngay xuống đất chạy ra bên ngoài, vừa tới cửa phòng liền thấy một pho tượng Thỏ Ngọc khổng lồ, phía dưới pho tượng là Bạch Cẩm đang sung sướng chơi đùa cùng một đám thỏ.
Thanh Phong từ đằng xa chạy tới, mừng rỡ kêu lên:
- Minh Nguyệt, Tiểu Nguyệt Nguyệt, cuối cùng nàng cũng tỉnh.
Hắn chạy đến bên cạnh Minh Nguyệt, kích động ôm chầm lấy nàng.
- Mẫu thân!
Bạch Cẩm cũng kinh hỉ hét to lên, lập tức đặt thỏ con trong tay xuống, nhanh chóng chạy về phía Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt đẩy Thanh Phong ra, nhìn thân thể hoàn hảo không tổn hại của hắn, vui mừng nói:
- Không có việc gì liền tốt, mọi người không có việc gì liền tốt!
Thanh Phong quan tâm hỏi:
- Minh Nguyệt, nàng cảm giác thế nào? Có bị thương hay không?
Minh Nguyệt lắc đầu nói:
- Không có thụ thương, chỉ là tiêu hao quá độ mà thôi.
Thanh Phong chỉ chỉ đầu của mình, nhắc nhở nói:
- Nơi này ấy!
Minh Nguyệt không vui trừng mắt nhìn Thanh Phong.
Thanh Phong nhỏ giọng nói:
- Trước đó nàng biểu hiện rất kỳ lạ.
Minh Nguyệt lảng sang chuyện khác:
- Nơi này là nơi nào?
Bạch Cẩm vội vàng hưng phấn kêu lên:
- Con biết! Nơi này là Nguyệt Lượng Đảo, là tộc địa của Bái Nguyệt Thỏ tộc.
Nguyệt Lượng Đảo? Minh Nguyệt nhìn về phía pho tượng Thỏ Ngọc khổng lồ ở xa xa, trong lòng dâng lên cảm giác muốn thân cận vô cùng mãnh liệt.
Thanh Phong trấn an:
- Yên tâm, nơi này là Tây Vực, người Thánh Đường không dám tùy tiện đến đây, chúng ta ở nơi này rất an toàn, có thể tĩnh tâm tu dưỡng.
Minh Nguyệt gật đầu nói:
- Cũng tốt!
Ngay tại thời điểm Thánh Sơn đang xảy ra đủ loại chuyện, Đạo Môn liên quân đã đánh tới Tử Hải, mặc dù trên đường hành quân gặp vô số tu luyện giả ngăn cản, nhưng cũng không thể ngăn được bước chân liên quân.
Sau một tháng, Đạo Môn liên quân đi tới Cực Bắc Tử Hải, mấy vạn tu sĩ lơ lửng giữa không trung, đối mặt với Tử Hải đỏ sẫm mênh mông vô bờ, trông có vẻ nhỏ bé cực kỳ.
Tử Hải sôi trào lăn lộn, từng bóng người đen nhánh hiện lên, Vương Chấn Vũ cưỡi Cự Hổ cũng có mặt trong số đó.
Ngang!
Ngang!
Ngang!
Một tiếng long ngâm rung trời, Hải Long tộc dẫn đầu đánh tới Tử Hải, thân long giãn ra toàn bộ Tử Hải lập tức náo động, oanh oanh oanh nhấc lên sóng lớn, sóng biển ngập trời như muốn cắn nuốt Bất Hủ tộc.
Oanh! Một thủy trụ đen nhánh phóng lên tận trời, xoáy tròn đánh tới Long Vương Ngao Thanh.
Hưu! Một vệt kim quang hiện lên, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao nháy mắt đâm xuyên thủy trụ, thủy trụ ầm vang nổ tung, bị một đao trảm bạo.
Ma nữ Dạ Như Lan lảo bảo bay ra từ trong thủy trụ, một đầu ưng bay xuống, đánh về phía Dạ Như Lan.
Dạ Như Lan tung chưởng nghênh tiếp, chưởng trảo tương giao, oanh! Dạ Như Lan lập tức bay ngược ra sau, rơi xuống Tử Hải, đầu ưng phóng lên tận trời, giữa không trung chuyển mình một cái hóa thành bộ dáng Thạch Hạo. Hắn duỗi tay ra, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đột nhiên bay trở về, phịch một tiếng nằm gọn trong tay hắn.
Thạch Hạo giao chiến với ma nữ Dạ Như Lan, nháy mắt đã khơi lên chiến hỏa, Đạo Môn liên quân bắt đầu đại chiến cùng Bất Hủ tộc. Trận chiến kéo dài từ sáng tới tối, lại từ tối giết tới ban ngày, thẳng đến chạng vạng ngày thứ hai mới hạ màn kết thúc. Vô số thi thể trôi nổi trên Tử Hải, tỏa ra khí tức tanh hôi nồng đậm, hầu hết Bất Hủ tộc đệ tử đều bỏ mạng, một số khác bỏ chạy về phía ngọn nguồn Tử Hải.
Một bên khác, đám người Lý Bình An cũng thuận lợi vượt qua Hải Nhãn bí cảnh của Tử Hải, ở tầng thứ chín gặp được hai cánh tay khổng lồ đang bị trấn áp, Pháp Tắc Thần Liên quấn chặt lấy chúng vây nhốt trên tế đàn, Long Kỷ vừa thấy như thế liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong thời gian năm ngày, Lý Bình An tương hỗ giao hòa với Pháp Tắc Thần Liên bên trong bí cảnh, Pháp Tắc minh văn trên Kim Đan trong cơ thể càng trở nên thâm thúy phức tạp hơn, cả người hắn tỏa ra khí tức Siêu Thoát mờ mịt.
Đám người Long Kỷ đã hoàn toàn nhìn không ra Lý Bình An sâu cạn thế nào, chỉ là mơ hồ cảm giác được Đạo Chủ rất mạnh, mạnh đến phi thường, nếu như muốn giết mình chỉ e không cần tới một hiệp.