← Quay lại trang sách

Chương 811 Nhận Ban Thưởng

Bạch Hiểu Thuần vừa thấy được Lý Bình An, lập tức chạy vụt qua quỳ sụp xuống trước mặt hắn, khóc lớn tố cáo:

- Sư phụ, con thật thê thảm mà! Sư đệ được phong làm Phong Đô Đại Đế, sư huynh được phong làm Ngọc Hoàng Đại Đế, còn con thì chẳng có gì cả! Sư phụ, ngài phải làm chủ cho con!

Lý Bình An cúi đầu nhìn Bạch Hiểu Thuần, cười nói:

- Muốn giả vờ thì cũng phải giả cho giống chút, chẳng có tâm tí nào! Ít nhất cũng phải rơi nước mắt chứt - À! Vậy để con làm lại!

Bạch Hiểu Thuần lập tức im bặt, từ dưới đất bò dậy, thân ảnh lóe lên xuất hiện ở vị trí ban đầu, vẻ mặt bi thương chạy ào tới chỗ Lý Bình An, phốc một tiếng quỳ gối xuống ôm lấy chân Lý Bình An, ngẩng đầu nước mắt ràn rụa nói:

- Sư phụ, con thật thê thảm mài! Sư huynh sư đệ đều được phong Thần Đại Đế, chỉ con là cái gì cũng không có, sư phụ không thương con nữa, con thật đáng thương! Cần phải bù đắp cho thỏa đáng!

- ÀI Lý Bình An cười, lại nói:

- Con muốn cái gì?

Bạch Hiểu Thuần mau chóng chùi sạch nước mắt, hai mắt sáng lên kích động nói:

- Sư phụ, chúng ta khai trừ sư huynh ra khỏi sư môn nhé? Để con làm Đại sư huynh!

Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Ninh Khuyết, Thạch Mặc đi tới.

Thanh Vũ cười nói:

- Sư đệ, ngươi đã lớn thế này mà da mặt vẫn dày như vậy.

Bạch Hiểu Thuần xấu hổ cười cười, gãi đầu đứng dậy, lại cười nói:

- Ta chỉ muốn đùa chút thôi mà.

Lý Bình An nhìn về phía Thanh Tuyết Thanh Vũ, nghiêm mặt hỏi:

- Các con có cảm thấy sư phụ không công bằng không?

Thanh Tuyết đi đến bên người Lý Bình An, ôn nhu cười nói:

- Không có! Năm đó phụ mẫu vứt bỏ chúng con, là sư phụ ngài mang chúng con về, một tay nuôi lớn, truyền thụ một thân bản lĩnh. Có thể hầu hạ bên cạnh sư phụ chính là tâm nguyện lớn nhất của chúng con!

Thanh Vũ cười hì hì nói:

- Con cũng vậy.

Bạch Hiểu Thuần gãi đầu một cái, cười hì hì nói:

- Kỳ thật con cũng là nghĩ như vậy.

Lý Bình An giải thích:

- Các con đều là đệ tử của vi sư, cho dù các con mang thân phận nào, thực lực nào, thì địa vị của các con trong lòng vi sư vẫn mãi như trước.

Vi sư phong Thanh Thạch thành Thiên Đế, chính là bởi nó có mệnh Hoàng Đế, có thể gánh chịu Thiên Mệnh.

Phong Thanh Minh thành Phong Đô Đại Đế, là bởi vì nó nửa người nửa quỷ.

Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến truyền thừa mà các con tiếp nhận. Thanh Thạch tiếp nhận lấy chính là Nhị Lang Thần Dương Tiễn truyền thừa, vốn là Hồng Hoang Thiên Đình Hoàng Thất, Thanh Minh tiếp nhận chính là Địa Phủ truyền thừa, nhất định phải chấp chưởng Địa Phủ.

Thanh Tuyết cười nói:

- Sư phụ, ngài không cần giải thích, thật sự trong lòng chúng con không có khúc mắc.

Thanh Vũ liên tục gật đầu cười hì hì nói:

- Đúng vậy! Đúng vậy! Không còn hai vị sư đệ, sau này cũng bớt đi người tranh thủ tình cảm của sư phụ.

Ánh mắt Bạch Hiểu Thuần sáng lên, có lý lắm! Làm Thiên Đế thì có gì thú vị chứ? Ôm đùi sư phụ mới là đạo lý đúng đắn nhất! Bèn quay đầu nhìn Ninh Khuyết nói:

- Sư đệ, sao ngươi không trở về Địa Phủ?

Ninh Khuyết vừa cười vừa nói:

- Địa Phủ đã đi vào quỹ đạo, có ta hay không cũng như nhau.

Nghe hắn nói thế, Lý Bình An vui mừng gật đầu.

Ninh Khuyết nghi hoặc hỏi:

- Sư phụ, nửa người nửa quỷ là có ý gì?

Lý Bình An nhìn Ninh Khuyết nói:

- Điều này có liên quan đến thân thế của con. Con chính là do người và quỷ kết hợp sinh ra, muốn biết cụ thể thì con có thể đi tìm Minh Vương để hỏi. Nàng đã chọn con là Minh Vương chi tử, nhất định phải hiểu biết về thân thế con.

Ninh Khuyết thi lễ nói:

- Đa tạ sư tôn giải đáp, đệ tử đã rõ.

Đuổi mấy vị đệ tử đi xong, Lý Bình An quay lại gian phòng của mình. Hắn ngồi xếp bằng trên giường, đặt pháp kiếm lên đùi, kích động nói trong lòng: "Hệ thống, nhận lấy ban thưởng, giải phong Thất Tinh Thần Kiếm"

Pháp kiếm từ trên đùi tự động bay lên, dừng trước mặt hắn ong ong run rẩy, từng đạo lưu quang lưu chuyển trên thân kiếm, lúc đến mũi kiếm đột nhiên sáng lên, hình thành nên vô số ngôi sao, tỏa sáng rực rỡ.

Lý Bình An kích động nhìn trên sao trời trên kiếm, Thất Tinh Thần Kiếm, sao trời dần dần biến lớn lên, tràn ngập toàn bộ tầm mắt hắn. Trong cơn hoảng hốt, hắn như nhìn thấy một mảnh hư không vô ngần, bên trong hư không có một viên Thái Cổ Tinh Thần khổng lồ đang chậm rãi xoay tròn, thần lực vô song vĩnh viễn trường tồn, tâm thần cũng vì thế mà rung động, chợt cảm giác mình nhỏ bé như một hạt bụi, nhịn không được trầm mê trong sự mênh mông ấy.

Thông Thiên Giáo Chủ pháp tướng trong đầu Lý Bình An chậm rãi khẽ động, Lý Bình An chấn động tâm thần, đột ngột tỉnh táo lại, cả người toát mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa là tâm thần đã chìm vào trong Thái Cổ Tinh Thần, khó mà tỉnh lại.