← Quay lại trang sách

Chương 820 Nhận Con

Bên trong kẽ hở không gian, Lý Bình An cưỡi trên lưng Thanh Ngưu.

Thanh Ngưu lầm bầm:

- Lão gia, hình như nàng phát hiện ra chúng ta.

Lý Bình An bình thản nói:

- Nàng đã khôi phục thực lực, phát hiện ra chúng ta là rất bình thường.

Thanh Ngưu hỏi:

- Lão gia, bây giờ chúng ta làm gì?

Lý Bình An vung phất trần lên, mặt đất dưới chân ầm ầm rung chuyển, núi non đất đai lệch vị trí, mọi thứ khôi phục như ban đầu, không hề thấy khe rãnh kia đâu nữa.

- Đi, về đạo quan!

Thanh Ngưu bước ra từ trong hư không, chạy về phía Tam Thanh Quan, không bao lâu sau, cả hai đã về tới nơi.

Phía trước Tam Thanh Quan, Lý Bình An tung người xuống khỏi lưng Thanh Ngưu, hắn vung phất trần lên nói:

- Minh Nguyệt khiến ta nhớ đến một sự kiện, ngươi đi thông tri Nữ Oa hậu nhân, Thanh Khâu Hồ tộc, Bái Nguyệt Thỏ tộc, Giao Nhân tộc, Mộc Linh tộc, muốn cả tộc bọn hắn tùy ý phi thăng Thiên Giới.

Thanh Ngưu cả kinh kêu lên:

- Cả tộc phi thăng?

Lý Bình An gật đầu nói:

- Bọn hắn đều là Hồng Hoang Viễn Cổ truyền thừa, vốn không nên lưu lại nhân gian, cho đù tu vi lớn nhỏ thế nào đều cần phi thăng Thiên Giới, ngươi đi giải thích với bọn hắn một phen.

Thanh Ngưu cung kính nói:

- Vâng!

Nói xong quay người chạy về phía Tây, các đó không xa chính là Kim Sa sa mạc trước kia, bây giờ gọi là Tạo Hóa Ốc Đảo, nơi cư trú của Nữ Oa hậu nhân.

Lý Bình An cất bước đi vào Tam Thanh Quan. Trong đạo quan, một mỹ nữ áo đỏ đang yêu kiều đứng dưới gốc đào, người còn đẹp hơn hoa.

Lý Bình An bước tới, cười nói:

- Dạ Vũ cư sĩ, vì sao không đến hậu viện dùng trà?

Dạ Vũ quay người nhìn về phía Lý Bình An, một thân áo đỏ càng lộ vẻ diễm lệ, nàng nhoẻn miệng cười nói:

- Đạo Chủ lại làm đại sự? Toàn bộ Tây Ngưu Hạ Châu đều cảm thấy một cơn chấn động.

Lý Bình An đến gần, tùy ý nói:

- Cũng không phải đại sự gì, chỉ là chuyển dời Hoành Đoạn sơn mạch đến Thiên Giới thôi.

Dạ Vũ trừng to mắt nói:

- Toàn bộ Hoành Đoạn sơn mạch?

Lý Bình An gật đầu.

Dạ Vũ trừng mắt nhìn Lý Bình An, nói:

- Nói thật đi, thực lực ngươi đến trình độ nào rồi?

Lý Bình An trả lời thật lòng:

- Nguyên Anh kỳ.

- Iml Dạ Vũ khinh thường nhìn Lý Bình An, ánh mắt rõ ràng là không tin.

Lý Bình An bất đắc dĩ nói:

- Bần đạo thật không có gạt ngươi, chỉ là cao hơn Nguyên Anh kỳ một chút mà thôi.

Dạ Vũ không quan tâm nói:

- Không muốn nói coi như thôi, ta cũng không muốn biết nữa, lần này ta đến đây là để cáo biệt với ngươi.

- Ngươi muốn rời đi?

Dạ Vũ gật đầu, có chút chờ đợi nói:

~ Ta thật sự rất muốn nhìn ngắm quang cảnh thế giới bên ngoài, nhất định những chỗ đó cũng chơi rất vui!

Lý Bình An trầm ngâm một lát, thở dài nói:

- Nếu cư sĩ đã quyết định, bần đạo cũng không thể cố chấp lưu ngươi lại.

Hắn duỗi tay ra nói:

- Dạ Vũ cư sĩ có thể lưu lại một kiện tín vật?

Dạ Vũ hoài nghi nói:

- Ngươi muốn làm cái gì?

Lý Bình An giải thích:

- Bần đạo có thể dựa vào tín vật để tìm ra khí tức sau đó quan sát người đó, sau khi cư sĩ đi rồi...

Dạ Vũ giật mình nói:

- Nha! Ngươi là muốn trộm nhìn ta, giải nỗi khổ tương tư.

Lý Bình An đen mặt, nói:

- Bần đạo chỉ là lo lắng cho an nguy của cư sĩ.

Dạ Vũ trêu chọc:

- Được rồi mà, ta đã biết, không cần giải thích.

Lý Bình An há to miệng, không biết nên nói cái gì.

Dạ Vũ hất tóc lên, ngón tay khẽ xoẹt qua một lọn tóc, như một lưỡi dao lướt qua, ngọn tóc lập tức bị cắt đứt.

Dạ Vũ cất lọn tóc vào trong túi thơm, đưa cho Lý Bình An nói:

- Để cái này cho ngươi.

Lý Bình An do dự một chút nói:

- Không còn tín vật nào bình thường chút sao?

Dạ Vũ nghi hoặc nói:

- Cái này sao lại không bình thường? Không phải ngươi muốn có tín vật mang khí tức của ta sao? Cái này đúng mà?

Nàng tỏ ra hoài nghi, hỏi:

- Ngươi sẽ không nghĩ gì khác đấy chứ?

Lý Bình An nhanh chóng cầm lấy túi thơm, nói:

- Làm sao có thể| Trong một khu rừng u tĩnh bên ngoài Tam Thanh Quan, Mạnh Hạo Nhiên cùng Phần Thiên Khổng Tước nhìn thanh niên trước mặt, ba người nhìn nhau không nói gì.

Trầm mặc một hồi, cuối cùng Ninh Khuyết nói:

~ Hai vị cư sĩ hẹn bần đạo đến đây là có chuyện gì?

Mạnh Hạo Nhiên thở dài một tiếng, nói:

- Hảo hài tử, ta và nương con sắp đi.

Ninh Khuyết đột nhiên trừng to mắt, cả kinh kêu lên:

- Nương ta?

Hắn quay đầu nhìn chằm chằm Phần Thiên Khổng Tước, trong lòng bối rối.

Mạnh Hạo Nhiên khẽ gật đầu nói:

- Không sai, con là con của chúng ta.

Khí tức Ninh Khuyết dao động kịch liệt, hắn lắc đầu nói:

- Không đúng, các ngươi đều là nhất đẳng đại năng giữa thiên địa, nếu như ta là con của các ngươi, sao lại là cô nhi?!