Chương 862 Phất Tay Diệt Ma
Lý Bình An sờ lên cằm bóng loáng của mình, yếu ớt nói:
- Hân Duyệt, ngươi nói xem ta có phải là đã già không?
Triệu Hân Duyệt cười nói:
- Không có, ngươi chỉ là càng thêm thành thục chững chạc.
Lý Bình An hài lòng nói:
- Ừm! Ta cũng cảm thấy là như vậy.
Hai người cưỡi toạ kỵ đi về hướng trước mặt, một cái bạch y như nguyệt, một cái đạo bào mờ mịt.
Triệu Hân Duyệt hỏi:
- Chúng ta đây là muốn đi nơi nào?
Lý Bình An nói:
- Tuỳ tiện đi dạo chơi một chút, không có mục đích.
Triệu Hân Duyệt cười nói:
- Vậy ta thổi thủ khúc cho Đạo chủ nghe đi!
- Cực kỳ vinh hạnh!
Triệu Hân Duyệt duỗi tay ra, một thanh sáo màu xanh biếc xuất hiện ở trong lòng bàn tay, ống sáo tới gần bên miệng tiếng sáo du dương vang lên.
Hai đầu ngưu chậm rãi đi về phía trước, nện bước rất chậm nhưng mà tốc độ bay lại rất nhanh, thân ảnh lập loè mấy cái liền biến mất ở cuối con đường.
Đêm tối bên trong một thành trì rách nát một mảnh đen nhánh, tiếng người tuyệt tích, chỉ có tiếng gió! Quanh quẩn trên đường đi, ánh trăng chiếu vào trên phòng ốc phá lệ vắng lặng.
Cộc cộc cộc! Tiếng chân thanh thuý vang lên, hai đầu lão ngưu phân biệt trở một nam một nữ đi tới.
Ven đường bên trong cửa sổ của lầu các, ẩn ẩn lộ ra từng đôi mắt.
Trương Đại Ngưu chính là bách tính sinh hoạt ở trong toà thành này, ngồi ở góc giường lấy chăn gối bọc lên người, trong tay cầm một thanh đao rỉ sét, ngơ ngác nhìn phía trước, bên trong con ngươi không có tiêu cự.
Mỗi lần ban đêm buông xuống, cái thành trấn này liền sẽ có ác ma màu đen bay đến, ngày hôm sau nhất định sẽ có thi cốt người bị phát hiện, bị ác ma màu đen mổ hơn phân nửa, người có can đảm phản pháng đều đã chết rồi, người có can đảm trốn tất cả cũng đều chết ở trước trấn, thủ đoạn tự bảo vệ duy nhất của mọi người chính là khi có dấu vết màn đêm buông xuống, trốn ở bên trong phòng ốc đóng chặt cửa sổ, mặc dù biết cái này có lẽ cũng vô dụng.
Cộc cộc cộc tiếng chân thanh thuý từ bên ngoài truyền đến.
Bên trong ánh mắt Trương Đại Ngưu khôi phục tiêu cự, đột nhiên lấy lại tinh thần, xoay người lên tới gần cửa sổ mở ra một cái khe nhỏ nhìn ra phía ngoài, con ngươi đột nhiên co rụt lại, chỉ thấy trên đường phố bên ngoài hai người thanh niên xa lạ cưỡi hai đầu lão ngưu chậm rãi đi tới.
Làm sao lại có người lạ đến? Hiện tại bọn họ chẳng phải là đang gặp nguy hiểm sao?
Trương Đại Ngưu sắc mặt thay đổi mấy lần, mở ra một góc cửa sổ, hướng ra bên ngoài khoát tay thấp giọng sốt ruột kêu lên:
- Đi mau! Nhanh rời khỏi nơi này! Mau tới nhà ta!
Ngữ khí sốt ruột, lời nói lộn xộn.
Triệu Hân Duyệt nói:
- Đạo chủ, bọn họ giống như đều muốn làm chúng ta rời đi!
Lý Bình An nói:
- Cái thành trì này có khí tức Thâm Uyên tà dị rất nặng.
Triệu Hân Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời nói:
- Là cái kia sao?
Cạc cạc cạc!
Bên trong trăng trong một đám quạ màu đen bay nhào xuống, lúc nha lúc nhúc che khuất bầu trời.
Bên trong con ngươi Trương Đại Ngưu dâng lên một cỗ tuyệt vọng, đáng chết, không còn kịp nữa rồi.
Lý Bình An cười nói:
- Ngươi xuất thủ hay vẫn là ta ra tay?
Triệu Hân Duyệt cười nói:
- Ta tới đi!
Quát nhẹ lên:
- Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần!
Hạo Nhiên chính khí từ trong cơ thể phát ra, nhanh chóng khuếch tán ra toàn bộ thành trấn.
Bầu trời lúc nha lúc nhúc quạ đen, bị Hạo Nhiên chính màu trắng xông lên, tất cả đều phát ra một tiếng gian duệ quái khiếu, thân thể hôi phi yên diệt, các nơi trong thành trì cũng đều vang lên một trận tiếng hét chói tai, toàn thành nháy mắt được thanh tẩy.
Các gia đình bên cạnh đường đi xuyên qua cửa sổ nhìn thấy bên ngoài, tất cả đều ngây người, toàn bộ đều bị diệt, ác ma màu đen bị diệt sạch?!
Hạo Nhiên chính khí màu trắng biến mất, cộc cộc cộc! Hai đầu lão ngưu chở thanh niên thiếu nữ tiếp tục đi về phía trước.
Bách tính bên trong phòng ốc xung quanh đột nhiên lấy lại tỉnh thần, cuống quít chạy ra bên ngoài, bùm bùm tiếng va đập liên tiếp vang lên, còn có vài tiếng kêu thảm thiết.
Một bên khác, một thanh niên người mặc áo giáp, hướng về phía xa nhanh chóng chạy tới, nhảy vượt nóc băng tường đáp xuống bên trong một cái sân nhỏ, kích động hét lớn:
- Trưởng trấn, trưởng trấn đại nhân, ác ma màu đen bị diệt sạch, thành trấn chúng ta được cứu rồi.
Một người mặc áo xám, tuổi trung niên gầy gò giữ lại hai bên râu ria từ bên trong gian phong bước nhanh tới, kích động nói:
- Là cỗ bạch quang kia, ta thấy được, có phải là có người tu luyện tới?
Thanh niên áo giáp kích động nhẹ gật đầu, nói:
- Hai người, có hai người.
- Đi mau!