← Quay lại trang sách

Chương 86I: Thương Cổ Đại Lục

Đầu trâu mặt ngựa liếc nhau, thành thành thật thật tiếp tục trông coi thông đạo.

Phương Bắc của Thương Cổ đại lục quanh năm bị bao phủ bên trong sương đen, trong tự nhiên tà dị quái vật hoành hành, là cấm địa của người sống.

Hắc Ám rừng rậm liền ở phương Bắc Thương Cổ đại lục, trung tâm rừng rậm xây cất một cái tế đàn cao ngất, mấy Vu Yêu xếp hàng minh tưởng ở trước tế đàn.

Đột nhiên tế đàn nở rộ quang mang đỏ thẫm, tạo ra một cái vòng xoáy bên trên tế đàn, lập tức làm tất cả Vu Yêu bừng tỉnh, xoay người đứng lên cảnh giác nhìn vòng xoáy trên không của tế đàn, vòng xoáy này làm sao lại mở ra từ đối diện?

Bên trong vòng xoáy một người thanh niên mặc trang phục màu tím cưỡi Thanh Ngưu đi ra, đi theo sau đó là người thiếu nữ cũng cưỡi ngưu mặc trường bào màu xanh nhạt, đằng sau là mấy người thiếu niên đang đi tới.

Thanh Minh nói:

- Sư phụ, cái này chính là Vu Yêu.

Một bóng người được bao phủ bên trong hắc bào, khàn khàn nói:

- Các ngươi là người của Hồng Hoang đại thế giới?!

Lý Bình An nói:

- Ngươi đã biết chúng ta, cũng nên biết ý đồ của bần đạo khi đến đây.

- Khặc khặc! Các ngươi là người đầu tiên dám động thủ trêu chọc vị diện thần hệ của Thâm Uyên.

Bóng người bên trong hắc bào, pháp trượng trong tay đột nhiên cắp xuống trên mặt đất, toàn bộ rừng ầm vang một tiếng bạo hưởng, lực lượng hắc ám càn quét thiên địa mang theo uy lực khủng bố đem mọi người bao phủ, Triệu Hân Duyệt trong mắt đều hiện lên một đạo ngưng trọng.

Ánh mắt Lý Bình An loé lên một đạo kinh ngạc, đây là ứng dụng của hắc ám pháp tắc thô thiển?! Phất trần hất lên tất cả hắc ám nháy mắt đều nhàn nhạt biết mất, toàn bộ rừng sâu u tối khôi phục nguyên trạng, nhưng chỉ lưu lại mấy cỗ thi thể Vu Yên rách nát nằm dưới mặt đất, linh hồn đã thông qua phương thức nào đó mà rời đi.

Bạch Hiểu Thuần kinh ngạc nói:

- Sư phụ, bọn chúng chạy trốn!

Lý Bình An nói:

- Được rồi, tạm thời mặc kệ bọn chúng, hiện tại rời khỏi nơi này trước.

Thanh Ngưu dậm chân bay xuống tế đàn rồi đi ra ngoài, những người còn lại lập tức đuổi theo.

Chỗ sâu ở phía Bắc, từng đạo ánh mắt khủng bố giống như Thâm Uyên nhìn chăm chú mà đến.

Lý Bình An cưỡi trên Thanh Ngưu, cười nói:

- Hiện tại còn không phải thời điểm gặp mặt các ngươi!

Phất trần giương lên ba ngàn đạo vận tràn ngập, thân hình mấy người dung nhập vào bên trong thiên địa, giống như bản thân thiên địa.

Một lát sau từng đạo ánh mắt thâm thuý mới từ khu rừng này dời đi, mà bọn người Lý Bình An sớm đã đi xa, thân ảnh lấp loé mấy cái liền rời khỏi phương Bắc bước ra vùng đất đầy ánh sáng.

Bọn người Lý Bình An vừa tới gần thành trì liền gặp Nhân loại đầy đủ võ trang, bọn họ cưỡi dị thú qua lại giữa rừng cây, săn giết tà dị, người phương Tây cùng người Phương Đông đều có, bởi vậy bọn người Lý Bình An cũng không quá chói mắt.

Thời gian mấy ngày, mọi người ở phụ cận mấy thành trì đi dạo một vòng, đối với cái thế giới này cũng đã hiểu biết rõ một chút, giống như những lời đã nói trước kia, vô cùng hỗn loạn, ngắn ngủi mấy ngày một đoàn người liền gặp được hai lần tế tự Tà Thần, mấy lần lệ quỷ giết người.

Một chỗ bên ngoài thành trì, bọn người Lý Bình An chậm dọc theo đường đất chậm rãi hành tẩu, bọn người Thanh Thạch thành thành thật thật đi theo phía sau.

Lý Bình An lườm bọn hắn một chút nói:

- Ra ngoài cùng vi sư rất nhàm chán sao? Tất cả đều là một bộ dáng vẻ mặt ủ mày chau.

Thạch Hạo lắc đầu liên tục, cười làm lành nói:

- Không tẻ nhạt, không tẻ nhạt, ở bên người sư phụ mới là an toàn.

Mấy người còn lại cũng liên tục gật đầu, thành khẩn chân thành tha thiết nhìn Lý Bình An.

Lý Bình An cười một tiếng nói:

- Muốn đi chơi thì đi đi! Cái thế giới này ngư long phức tạp, chú ý an toàn.

Thạch Hạo mừng rỡ, hưng phấn kêu lên:

- Vâng sư phụ!

Bạch Hiểu Thuần cùng Ninh Khuyết cũng cao hứng kêu lên:

- Tạ ơn, sư phụ!

Cũng không phải nói là Lý Bình An khắt khe, khắt khe với bọn họ, chỉ là ở bên người Lý Bình An, bọn họ đều có cảm giác không được khai phóng.

Phạm Hiền mắt trông mong nhìn Triệu Hân Duyệt.

Triệu Hân Duyệt cười nói:

- Ngươi cũng đi đi! Gặp chuyện liền thỉnh giáo giống Thanh Thạch bọn họ, chớ có cậy mạnh.

Phạm Hiền lộ ra ý cười, cao hứng đáp:

- Vâng, sư tỷ.

Thạch Hạo nhìn về phía Lý Bình An gấp không chờ nổi nói:

- Sư phụ, chúng ta đi đây!

Lý Bình An khoát khoát tay áo không cao hứng nói:

- Nhanh lên, nhanh lên, vi sư nhìn các ngươi liền thấy phiền.

- Đi thôi!

Thạch Hạo kích động kêu lên một tiếng, mấy người hoá thành vài đạo lưu quang phóng lên tận trời cao.