← Quay lại trang sách

Chương 865 Tà Dị Tập Kích

Một đạo lôi đình to lớn từ trên trời giáng xuống, xuyên qua tầng cao nhất của đại điện bổ vào trên người Trương Đại Ngưu, trong chốt lát bên trong đại điện điện quang bốn phía vọt lên, bùm bùm rung động.

AI Trương Đại Ngưu ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống lên đầy thống khổ.

Bách tính bên ngoài tất cả cũng đều sợ hãi kêu lên lui lại phía sau, liên tục có người kinh hoảng té ngã, loạn thành một bây.

Sấm sét ầm ầm ở bên trong đại điện, Lý Bình kinh ngạc nói:

- Vậy mà là hắn?

- Là ai?

Triệu Hân Duyệt nghi hoặc hỏi, từ tính huống này tựa hồ là vị Lôi Thần đến xem nhưng Lôi bộ chúng thần không có trên trăm cũng có đến mấy chục, Đạo chủ đối với vị thần linh này tựa hồ rất kinh ngạc.

Lý Bình An cười nói:

- Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn!

Triệu Hân Duyệt cũng kinh ngạc kêu lên:

- Lôi bộ Chủ Thần?!

Hoài nghi nhìn Lý Bình An nói:

- Sẽ không phải là ngươi cố ý an bài chứ?

Lý Bình An lắc đầu nói:

- Không phải, ta cũng không có nhúng tay.

Bên trong đại điện lôi đình chậm rãi tán đi, Trương Đại Ngưu quỳ trên mặt đất miệng mở lớn mà thở.

Bách tính bên ngoài nhao nhao tụ tập đến, kích động nhìn trương Đại Ngưu.

Trương Đại Ngưu đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt lăng lệ như điện, trên trán một đạo đường vân hình tia chớp, đạt được tinh khí của thần hoàn toàn lột xác, tự mang một loại thần uy nghiêm nghị.

Bách tính bên ngoài tất cả đều kinh hãi lùi lại hai bước, chỉ cảm giác được ánh mắt của Trương Đại Ngưu cơ hồ muốn đâm xuyên qua nội tâm mình, nhịn không được muốn quỳ bái.

Trương Đại Ngưu chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, pho tượng bùn đơn sơ đã hoàn toàn được lột xác, tượng đất biến thành tượng đá, tượng thần chính là một người trung niên uy vũ, tay cầm trường giản đứng thẳng, tóc dài xoã trên vai không giận mà uy.

Trương Đại Ngưu nhìn một chút ánh mắt liền định trụ, tượng thần cùng cái thân ảnh vĩ ngạn trong đầu kia chậm rãi trùng hợp, phịch phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, kích động thành kính kêu lên:

- Tín đồ hạ giới Trương Đại Ngưu bái kiến Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn!

Mọi người bên ngoài xôn xao, tất cả đều mừng rỡ như điên, thần linh chẳng lẽ thật sự giáng lâm rồi?!

Trưởng trấn đi vào đại điện, cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Đại Ngưu, thần linh giáng lâm thật sao?

Trương Đại Ngưu kiên định gật đầu nói:

- Thật, là Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn, Thiên Đình Lôi bộ Chủ Thần.

Trưởng trấn phịch phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, kích động phanh phanh phanh dập đầu, Thiên Đình cái gì, Lôi bộ cái gì tất cả đều không biết, nhưng mà chỉ cần biết là thật sự có thần linh giáng lâm là đủ rồi, chúng ta an toàn.

Người bên ngoài tất cả cũng xôn xao một tiếng quỳ đầy đất, có âm thanh cuồng nhiệt cầu nguyện, có âm thanh vui mừng cực độ mà khóc, bên ngoài đại điện một mảnh sôi trào.

Lý Bình An cười nói:

- Chúng ta đi thôi!

Triệu Hân Duyệt nhẹ gật đầu.

Hai người đi ra ngoài, đi qua trước mặt mọi người, tất cả bách tính đều không nhìn thấy được, kích động bái lạy tượng thần.

Đát!

Đát!

Đát!

Hai đầu lão ngưu trở Triệu Hân Duyệt cùng Lý Bình An đi ra khỏi thành trấn.

Triệu Hân Duyệt cười nói:

- Ta vốn cho là ngươi sẽ trực tiếp đem Đạo Môn đệ tử tiếp dẫn đến nơi này.

Lý Bình An lắc đầu cười nói:

- Quá nguy hiểm, sự tình chém chém giết giết nên giao cho Thiên Đình là được rồi, Đạo Môn đệ tử vẫn là thanh thu đạo ngộ thì tốt hơn.

Triệu Hân Duyệt cười khanh khách hai tiếng nói:

- Thiên Đình chúng thần nghe được nhất định sẽ rất buồn bực đi!

Đổi đề tài nói:

- Ta giống như từng nghe nói qua Thiên Đình chúng thần chỉ có ở bên trong Hồng Hoang mới có thể nắm giữ được thần lực.

Lý Bình An nói:

- Ta hiểu ý tứ của ngươi, ngươi đây là muốn nói giới này cũng không thuộc về Hồng Hoang hạ giới, Trương Đại Ngưu vì sao có thể mượn dùng thần lực đúng không?

Triệu Hân Duyệt nhẹ gật đầu, một đôi mắt đẹp ba quang lưu chuyển nhìn Lý Bình An.

Lý Bình An giải thích nói:

- Thiên Đình chư thần đúng là ở bên trong Thiên Đình mới có thể nắm giữ thần lực, nhưng mà Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn hắn cũng không có rời khỏi Thiên Đình a!

Thần lực là sức mạnh thật sự tồn tại, cũng sẽ không bởi vì rời khỏi Hồng Hoang mà biến mất, chỉ có thời điểm khi bản tôn của thần linh rời khỏi Hồng Hoang, thần linh cách vị, mới có thể mất đi thần lực.

Triệu Hân Duyệt như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, nói:

- Ngươi đây là dự định ở cái thế giới này phát triển tín đồ, truyền thụ Thỉnh Thần thuật?

Lý Bình An ung dung nói:

- Cái thế giới này rất tàn khốc, cường giả tranh bá, kẻ yếu hơi tàn, cũng nên cho bọn họ một tia hi vọng mới phải.

Triệu Hân Duyệt nhẹ gật đầu.