Chương 866 Thỉnh Thân Chiến Đấu
Thân ảnh hai người dần dần từng bước đi xa.
Bên trong thành trấn rách nát, kích động qua đi mọi người từ dưới đất bò dậy, kính sợ nhìn bốn toà pho tượng bên trong đại điện.
Trưởng trấn đột nhiên hỏi:
- Hai vị đại nhân đâu?
Đại nhân? Tất cả mọi người đều nhìn xung quanh.
- Đại nhân đâu?
- Không thấy a! Ngươi gặp được không?
- Không có! Hai vị đại nhân không phải là vẫn luôn ở trong đại điện không có đi ra sao?
Bên trong đại điện, Trương Đạo Ngưu đảo mắt nhìn tứ phương ung dung nói:
- Hai vị tiên nhân đã đi.
Trưởng trấn ảo não nói:
- Ai! Chúng ra còn chưa có cảm ơn bọn họ thật tốt đâu!
Trương Đại Ngưu nhìn về phía tượng thần nói:
- Trưởng trấn đại nhân, từ hôm nay trở đi ta liền ở bên trong ngôi thần điện này, phụng dưỡng thiên tôn.
Trưởng trấn lấy lại tỉnh thần, vội vàng nói:
- Có cái gì cần chúng ta hỗ trợ sao?
Trương Đại Ngưu do dự một chút nói:
- Đợi chút nữa, phiền trưởng trấn đại nhân tìm mấy người giúp ta đem đồ vật của ta chuyển đến.
Trưởng trấn vung tay lên, lập tức nói:
- Còn chuyển cái gì, đều dùng đồ mới nhất, những vật kia của ngươi chuyển vào đến, cũng không sợ dơ bẩn thần linh.
Trương Đại Ngưu sững sờ, sau đó nhẹ gật đầu, cũng không có kháng cự.
Trưởng trấn thần sắc khẽ động, nhỏ giọng hỏi:
- Đại Ngưu, tế tự thần linh cần những tế phẩm gì? Ngươi cũng biết là thị trấn chúng ta trải qua tai hoạ tà dị, súc vật cũng không nhiều.
Trương Đại Ngưu lắc đầu nói:
- Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn chính là chân thần, không cần những huyết nhục tế tự này kia.
Trưởng trấn nghi hoặc hỏi:
- Cái kia cần những gì?
Trương Đại Ngưu lộ ra ý cưới nói:
- Một cây nhang là đủ rồi!
Kế tiếp hai ngày, sau khi Trương Đại Ngưu chế được trường hương, bên trong thần điện mỗi ngày hương hoả cường thịnh, tín đồ khách hành hương nối liền không dứt, ở bên trong cái thế giới tràn ngập nguy hiểm này tín ngưỡng thần linh chính là nơi duy nhất bọn họ ký thác tâm linh.
Sáng sớm ba ngày sau, cạc cạc cạc cạc! Tiếng kêu quái dị vang vọng dưới vòm trời, lúc nha lúc nhúc quạ đen từ đằng xa bay tới, che khuất bầu trời.
Bên trong thành trấn mọi người nháy mắt liền hoảng loạn, kinh hoàng kêu to chạy về hướng thần điện, bên ngoài đại điện một mảnh nhao nhao hỗn loạn, hàng ngàn hàng vạn bách tính rộn rộn ràng ràng quỳ đây đất.
Trương Đại Ngưu mặc áo vải gai màu xám từ bên trong thần điện nhanh chân đi ra, xuyên qua dòng người đứng ở phía trước mọi người.
Trưởng trấn đi đến bên người Trương Đại Ngưu, thấp thỏm bất an hỏi:
- Đại Ngưu, thần... Thần linh nói thế nào? Thần linh sẽ ra tay sao?
Mặc dù biết bên trong thần điện khả năng thật sự có thần linh toạ trấn, nhưng nhìn đến quạ đen che khuất cả bầu trời màu đen, nỗi sợ hãi do tà dị mang tới lại lần nữa tràn ngập trong lòng.
Bách tính bên trong thành trấn cũng đều là như thế, trong lòng tất cả đều sợ hãi run lẩy bẩy, thần linh chi uy không ai thấy qua, nhưng mà tà dị khủng bố một đời lại một đời đều ở trong lòng mọi người, không ai có thể dễ dàng thoát khỏi.
Trương Đại Ngưu nghiêm túc nói:
- Trưởng trấn, ngài cứ yên tâm đi! Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn có được sức mạnh vô cùng to lớn.
Vô số quạ màu đen che kín bầu trời, sắc trời đều bị ảm đạm xuống, bầy quạ tạo thành một cái đầu chim dữ tợn nhìn xuống toà thành trì nhỏ bé này.
Âm thanh lạnh lùng từ trong không trung vang lên:
- Cạc cạc! Là ai giết con cháu ta?
Toàn thành im ắng yên tĩnh.
- Rất tốt, đã không dám đi ra, toàn thành đều trở thành huyết thực của con châu ta đi!
Thanh âm càng lạnh hơn mấy phần.
Trong thành bách tính quỳ gối ở phía trước thần điện, nằm rạp trên mặt đất thì thầm cầu nguyện.
Trương Đại Ngưu hít sâu một hơi, cưỡng chế một tia thấp thỏm bất an xuống đáy lòng, dậm chân tiến lên một bước, thân ảnh đột nhiên vĩ ngạn hơn mấy phần, một tay làm kiếm chỉ đứng ở giữa trán nắm mắt thì thầm:
- Thập phương thế giới, trên dưới hư không, đâu đâu cũng có, vô hư không hiện, cung thỉnh Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn giáng lâm thân này!
Dát!
Dát!
Dát!
Ngàn vạn quạ đen từ trên không trung bay xuống, hướng về phía mọi người mà đánh tới.
- AI - Thần linh cứu mạng a!
Phía trước thần điện vang lên tiếng kêu kinh hô sợ hãi.
Trương Đại Ngưu đột nhiên mở to mắt, bên trong hai mắt thần quang óng ánh, vết tích lôi điện trên trán lập loè phát sáng giống như sống động.
Oanh!
Trên bầu trời một tia chớp đánh xuống, trong nháy mắt xuyên qua ngàn vạn quạ đen, không biết bao nhiêu quạ đen ở phía dưới lôi thần hoá thành bột phấn.