← Quay lại trang sách

Chương 871 Loạn Thế Tự Bảo Trọng

Con trai tử sắc của Ma Thần ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm rú thống khổ, ma lực toàn thân thiêu đốt tạo thành một ngọn đuốc hình người ở giữa không trung, ra sức giãy dụa.

Sắc mặt Đao Hoàng cũng hơi đổi một chút, cuối cùng cũng vẫn là không xuất thủ.

Câu Hồn xích từ trong cơ thể ác ma tử sắc lôi ra một hồn thể màu đen rồi thu nhập vào phía bên trong Quỷ Môn quan, Quỷ Môn quan phịch một tiếng đóng lại, biến mất trong không trung.

Thi thể Ác ma thần tử vô lực rơi xuống mặt đất.

Bầu trời âm một tiếng vang vọng, một đôi mắt màu đỏ thẫm giống như hai vầng thái dương xuất hiện trên bầu trời, nhìn xuống mọi người ở phía dưới này, bên trong hai mắt mang theo sát ý lăng nhiên.

Đao Hoàng ngẩng đầu chấn kinh kêu lên:

- Không tốt, kinh động đến Tham Lam chi chủ.

Mấy người Thạch Hạo cũng đều nhao nhao ngẩng đầu, sắc mặt cùng nhau biến sắc, ở bên trong hai con mắt này cảm nhận được nguy cơ cường đại.

Bạch Hiểu quyết định thật nhanh quát:

- Thâm Uyên lãnh chúa, chém giết!

Trong tay xuất hiện một tấm bùa chú, phù triện thiêu đốt hoá thành một đạo thần quang ngũ sắc phóng thẳng lên tận trời, giống như một lá chắn ngũ sắc, hai con mắt thật ở trên bầu trời dưới thần quang ngũ sắc phịch một tiếng vỡ vụn.

Thạch Hạo cùng Ninh Khuyết đều nhìn về phía Bạch Hiểu Thuần, Thạch Hạo nhịn không được hỏi:

- Đây là phù triện của sư phụ, ngươi từ chỗ nào có được?

Bạch Hiểu Thuần dương dương đắc ý nói:

- Ai nha! Sư phụ nhất định phải cho ta dùng để phòng thân, ta đều nói không cần, sư phụ còn nhất định phải cho ta.

Thạch Hạo cùng Ninh Khuyết khoé miệng co giật mấy lần, làm sao lại cảm giác được là nếu không phải ngươi trộm thì chính là ngươi lì lợm quấn quít cầu được đâu?

Một chỗ ở bên trong vô tận Thâm Uyên, Tham Lục chi chủ đột nhiên che mắt, phát ra một tiếng gào đau đớn, hai dòng huyết lệ từ bên trong hốc mắt chảy ra, phẫn nộ kêu lên:

- Đạo Môn!

Đồng thời ở trước một toà tiểu thành trấn, dưới sự cung tiễn của vạn người, Lý Bình An cùng Triệu Hân Duyệt cưỡi song ngưu rời đi.

Lý Bình An đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Triệu Hân Duyệt nghi hoặc hỏi:

- Làm sao vậy?

Lý Bình An cười nói:

- Khả năng là Thâm Uyên đã biết chúng ta tới, Thanh Thuần sử dụng phù triện ta lưu cho hắn rồi.

Triệu Hân Duyệt cười nói:

- Phàm nhân giới này hiểu được Thỉnh Thần thuật, tất nhiên sẽ triển khai trả thù Thâm Uyên tà dị, giấu không được.

Lý Bình An nhẹ gật đầu cười nói:

- Cũng đúng! Đã không giấu được, cũng không cần giấu nữa.

Hai người tiếp tục hướng về phía trước mà đi.

Phía trên Đao Hoàng phong, Đao Hoàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thân thể cứng ngắc đứng im tại chỗ, trong đầu không ngừng xuất hiện cảnh tượng ngũ thải thần quang khiến con mắt Ma Thần vỡ vụn, trong lòng hoảng sợ!

Thạch Hạo nói:

- Chúng ta đi thôi!

Mấy ngưới hướng về phía xa bay ra ngoài.

Thân thể Đao Hoàng đang run lên liền tỉnh táo lại, đột nhiên xông ra bay đến phía trước bọn người Thạch Hạo, ngăn lại đường đi, kích động hỏi:

- Là ai? Là ai vừa mới đuổi Thâm Uyên lãnh chúa đi?

Bọn người Thạch Hạo dừng ở giữa không trung.

Bạch Hiểu Thuần kiêu ngạo đắc ý nói:

- Đương nhiên là sư phụ của chúng ta.

Đao Hoàng kích động hỏi:

- Tôn sư đang ở nơi nào?

Thạch Hạo lãnh đạm nói:

- Các ngươi là muốn cầu sư phụ ta giúp?

Đao Hoàng kích động nhẹ gật đầu, thân thể đều kích động đến run nhè nhẹ, chí tôn a! Có thể khu trục Thâm Uyên lãnh chúa chỉ có chí tôn, đây là một cái tân chí tôn.

Thạch Hạo lắc đầu nói:

- Ta nhìn hiểu hiện bây giờ của các ngươi, còn xa xa không đủ để đả động đến sư phụ ta.

Đao Hoàng liền vội vàng hỏi:

- Muốn làm thế nào mới có thể để cho tôn sư giúp chúng ta đối kháng với Thâm Uyên?

Thạch Hạo nghiêm mặt nói:

- Tự tôn, tự cường. Sư phụ ta nói từng nói rằng người không thể có ngạo khí, nhưng không thể không có ngạo cốt.

Ngạo cốt?! Toàn thân Đao Hoàng run lên, nắm chặt nắm đấm cúi đầu không nói.

Thạch Hạo nói:

- Các hạ vẫn là nên suy nghĩ thật kỹ đi!

Mấy người xuyên qua bên cạnh Đao Hoàng, bay vào bên trong tầng mây.

Mấy trăm đệ tử tụ hợp ở Đao Hoàng phong, vô thanh vô thức quỳ gối giữa không trung.

Đao Hoàng ngẩng đầu nói:

- Các ngươi đây là muốn làm cái gì?

Thanh niên cầm đầu dập đầu ba lần, nói:

- Đệ tử thỉnh cầu tự trục xuất khỏi sư môn, về sau trở đi mọi việc làm đều không có quan hệ cùng Đao Hoàng phong.

Ánh mắt Đao Hoàng tang thương nhìn quanh một vòng nói:

- Các ngươi cũng vậy sao?

Những người còn lại tất cả đều phanh phanh phanh dập đầu ba lần, trầm mặc không nói.

Đao Hoàng thất vọng mất mát nói:

- Đi đi! Đều đi đi! Bên trong loạn thế tự mình bảo trọng.