Chương 878 Phong Ấn Thông Đạo
Lôi bộ, mệnh bọn họ hạ xuống thần dụ, để Thủ miếu giả của bọn họ đi chuyển bách tính, tụ tập cùng một chỗ cùng nhau đối phó với tà dị.
Chước Quang nhíu mày, nói:
- Các ngươi cùng nhau tìm ta là vì cái gì?
Dạ Như Lan ngưng trong nói:
- Chúng ta cũng nên liên thủ!
Hai thiên vương còn lại cũng đều nhẹ gật đầu.
Đông Phương Đế Minh cười ha ha một miếng, nói:
- Nếu như pháp vực của chúng ta ở Thương Cổ thế giới trở thành nơi đầu tiên bị công phá, vậy liền trở thành trò cười của Thiên Đình Địa Phủ.
Bạch La cũng nghiêm nghị nói:
- Chỉ dựa vào một Thủ miếu giả đã không có cách nào bảo vệ được.
Tăng Trường Thiên Vương gật đầu nói:
- Có thể!
Vừa dứt lời, trong lòng dâng lên một cỗ rung động, đột nhiên ngẩng đầu ánh mắt xuyên qua vô tận hư không, nhìn thấy một cái thanh niên áo trắng chật vật đứng ở phía trước cái hố sâu.
Bạch La hỏi:
- Ngươi coi miếu mới ra đời?
Chước Quang tiếc nuối nói:
Nếu như chân thân của chúng ta có thể giáng lâm Thương Cổ đại thể giới, sao có thể bị động như thế?
Ba vị thiên vương còn lại cũng đều nhẹ gật đầu.
Thành Lôi Thần sau một tháng, oanh! Một đạo sấm sét từ không trung đánh xuống, rơi vào đỉnh đầu một đầu Băng Sương Cự Long.
- Rống!
Băng Sương Cự Long kêu thê lương thảm thiết một tiếng, ở phía dưới sự bao vây của lôi đình ầm một tiếng vang lên nhập vào dưới mặt đất, trong thành trì vang lên tiếng hoan hô rung trời.
Một bóng người toàn thân loé ra lôi điện chậm rãi nằm ngang bay xuống, đứng ở phía trên đại địa, một thân thân bào chậm rãi biến mất, Trương Đại Ngưu ngửa mặt nằm xuống về sau, phanh! Nện ở bên trên mặt đất, toé lên một trận tro bụi.
Trưởng trấn từ đằng xa bay đến, nửa quỳ ở bên người Trương đại Ngưu, lo lắng hỏi:
- Đại Ngưu, ngươi cảm thấy thế nào?
Trương Đại Ngưu há mồm thở dốc, cười lớn một tiếng nói:
- Ta không biết còn có thể kiên trì bao lâu nữa.
Trong lòng trưởng trấn chỉ cảm giác được đau buồn, hốc mắt hơi đỏ lên.
Trương Đại Ngưu ngửa mặt nhìn lên màn trời, hoàng hôn phía dưới chân trời thỉnh thoảng có một cái tà dị quái khiếu xẹt qua, thì thầm nói:
- Chúng ta còn có hi vọng sao?
Trưởng trấn kiên định nói:
- Thần linh sẽ phù hộ chúng ta.
Đát!
Đát!
Đát!
Một trận tiếng chân thanh thuý từ đằng xa truyền đến.
Trưởng trấn cùng Trương Đại Ngưu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người nữ tử mặc trường bào màu xanh nhạt cưỡi một con trâu già từ đằng xa đi tới, đang cầm trong tay một quyển sách lật xem.
Trưởng trấn cùng Trương Đại Ngưu tất cả đều hoảng hốt một trận, phảng phất như trở lại ban đêm ngày hôm đó, một nam một nữ cưỡi trâu già nhãn nhã đi trên đường phố, mang đến hi vọng.
Trương Đại Ngưu vội vàng xoay người đứng lên, cùng trưởng trấn chạy tới nơi xa, phịch một tiếng quỳ gối phía trước con trâu cùng kích động kêu lên:
- Tham kiến đại nhân!
Lão ngưu dừng bước chân lại, con mắt ôn hoà nhìn nhìn hai người bọn họ.
Triệu Hân Duyệt để quyển sách xuống, cười nói:
- Vậy mà lại về tới nơi này.
Trương Đại Ngưu phịch một tiếng dập đầu xuống, kích động nói:
- Xin đại nhân nói cho ta biết, thế giới của chúng ta còn có thể cứu được sao?
Triệu Hân Duyệt nhẹ gật đầu nói:
- Đạo Môn có một cái thuyết pháp, trời không tuyệt đường người, vạn sự vạn vật đều có một chút hi vọng sống, thế giới của các ngươi tự nhiên cũng là như thế.
Trương Đại Ngưu ngẩng đầu kích động hỏi:
- Xin hỏi đại nhân sinh cơ ở nơi nào?
Trưởng trấn cũng cầu xin nhìn Triệu Hân Duyệt.
Triệu Hân Duyệt nhìn về phía trong thành nói:
- Chỉ cần có thể để chân thân tín ngưỡng thần linh của các ngươi giáng lâm thế giới này, tự nhiên là có thể đuổi Thâm Uyên đi.
Thần linh giáng lâm? Trương Đại Ngưu thì thầm một câu, kích động tự hỏi nói ra:
- Không sai, chỉ cần Cửu Thiên Ứng Nguyên Thiên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn giáng lâm, liền nhất định có thể đuổi đi Thâm Uyên?
Phanh phanh dập đầu kích động kêu lên:
- Cầu xin đại nhân báo cho chúng ta biết như thế nào mới có thể để thần linh hạ giới?
- Chúng sinh cầu nguyện, giới này trở thành Hồng Hoang hạ giới!
Sau khi Triệu Hân Duyệt nói xong, lão ngưu tiếp tục cất bước đi về phía trước, thân ảnh vặn vẹo một chút liền đi xuyên qua hai người Trương Đại Ngưu cùng trưởng trấn, xuất hiện ở ngoài trăm thước bên ngoài.
Trương Đại Ngưu cùng trưởng trấn đều quỳ quay người nhìn theo bóng lưng của Triệu Hân Duyệt, bịch một tiếng bái lạy.
Sau khi ngồi dậy, Triệu Hân Duyệt đã biến mất không thấy gì nữa, Trương Đại Ngưu thì thầm nói:
- Chúng sinh cầu nguyện?!
Trưởng trấn từ dưới đất bò dậy, thất hồn lạc phách nói:
- Chúng ta làm không được.
Trương Đại Ngưu cùng từ dưới đất đứng lên, kiên định nói:
- Không cố gắng thì làm sao mà biết?