Chương 879 Thánh Đường Xuất Thủ
Sau khi lão ngưu trở Triệu Hân Duyệt rời khỏi thành trấn, lại đi rất xa, cuối cùng đi vào một không gian to lớn phía dưới thông đạo, một đám tiểu ác ma hai cánh đang từ bên trong không gian thông đạo gào thét xông ra.
Bên trên mặt đất cũng có vô số Thâm Uyên tà dị gào thét vọt tới.
- Bò... ò! Lão ngưu ngầm nhẹ một tiếng, móng trước đạp xuống đất, một tiếng ầm vang mặt đất chấn động, vô số thạch mâu từ bên trong mặt đất tuôn ra, phốc phốc phốc phốc xuyên qua vô số tà dị, phạm vi mấy ngàn mét hình thành một mảnh rừng mâu, tà dị bị thạch mâu xuyên thủng, ở bên trên thạch mâu giương nanh múa vuốt? Thống khổ giãy dụa, máu me đầm đìa.
Phía trước không gian thông đạo, một tử dực thiên sứ xuất hiện, không nói hai lời một kiếm một kiếm chém thẳng xuống phía dưới, thần linh chi kiếm trảm ra uy lực tận trời.
- Trấn!
Triệu Hân Duyệt khẽ quát một tiếng, vô lượng Hạo Nhiên chỉ khí hình thành một đại đạo lan tràn lên phía trên, kiếm khí hắc ám bị Hạo Nhiên chỉ khí bao phủ, không nổi lên được nửa điểm gợn sóng.
- Thứ gì?!
Tử dực thiên sứ kinh hô một tiếng vội vàng lui lại, Hạo Nhiên trường hà tốc độ càng nhanh nháy mắt liền đem nó bao phủ.
- AI Tử dực thiên sứ ở bên trong Hạo Nhiên trường hà vung vẩy thần kiếm cật lực giãy dụa, thân ảnh vặn vẹo, trường hà mênh mông cuồn cuộn chảy xuôi không dứt, đem tử dực thiên xứ trấn áp ở bên trong dòng sông, không chút nào có thể thoát thân.
Triệu Hân Duyệt trước ngược dâng lên một vầng mặt trời, một vầng trăng tròn, nhật nguyệt theo trường hà mênh mông cuồn cuộn xuôi dòng mà lên, đi vào trên không của tử dực thiên sứ.
Oanh!
Hào quang nhật nguyệt toả sáng, tứ dực thiên sứ ở bên trong Hạo Nhiên nhật nguyệt ra sức giãy dụa, kinh sợ hét lớn:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Hồng Hoang phu tử!
- AI Ỗ phía dưới nhật nguyệt vờn quanh, tử dực thiên sứ thần phịch một tiếng vỡ nát, một viên thiên sứ chi tâm óng ánh trong suốt chìm nổi bên trong Hạo Nhiên trường hà.
Trường hà mênh mông cuồn cuộn biến mất, Triệu Hân Duyệt duỗi tay một viên thiên sứ chi tâm giống như hắc ngọc bay xuống, rơi vào trong bên trong bàn tay trắng noãn của Triệu Hân Duyệt, thiên sức chi tâm còn run nhè nhẹ, lực lượng khổng lồ muốn tránh thoát sự trói buộc ngọc thủ.
Ngọc thủ của Triệu Hân Duyệt nhẹ nhàng nắm, viên thiên sứ chi tâm lập tức biến mất không thấy gì nữa, ngẩng đầu nhìn không gian thông đạo giống như vòng xoáy bình thường, lấy tay làm bút ở trên không trung viết một chữ “Phong”.
Chữ “Phong” bay về phía vòng xoáy, trên đường bay đi nhanh chóng biến lớn, bao trùm toàn bộ vòng xoáy hình thành lên một cái màn ánh sáng, Thâm Uyên tà dị bên trong vòng xoáy bay ra đâm vào phía trên màn ánh sáng tất cả đều phanh phanh phanh hoá thành tro toàn, không có một con có thể xông mở màn ánh sáng.
Triệu Hân Duyệt thả tay xuống, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta đi thôi!
Lão ngưu cất bước đi về hướng trước mặt, thân ảnh lấp loé mấy cái liền biến mất bên trong rừng thạch mâu, chỉ để lại một mảnh hỗn độn trên mặt đất, cùng vô số Thâm Uyên tà dị nửa sống nửa chết.
Sau mấy tháng trời đông giá rét giáng lâm, toàn bộ thế cục thế giới cũng nghiêm trọng như cái trời đông giá rét này, Thánh Đường triệt để chưởng khống các thành trì lớn phân bố khắp nơi trên thế giới, bách tính bình thường ở dưới sự bảo vệ của Thủ miếu giả di chuyển, hình thành một cái lại một cái căn cứ, các nơi trên thế giới sao lốm đốm dày đặc đầy trời, ngoài tự nhiên thì tràn đầy Thâm Uyên tà dị.
Toàn bộ cục diện chiến trường mặc dù nghiêm trọng, nhưng mà ở bên trong dự đoán của Thâm Uyên hoàn toàn bất đồng, bởi vì Hồng Hoang Thiên Đình Địa Phủ chư thần nhúng tay, Nhân tộc cũng không có như trong tưởng tượng dễ dàng sụp đổ như vậy, ngược lại thể hiện ra tính bền bỉ không giống như bình thường, làm cho chiến trường càng giằng co hơn.
Chiến Thần thành vốn chỉ là một cái thành trấn nho nhỏ, nhưng mà hiện tại đã phát triển thành một cái căn cứ, mặc dù hết thảy cũng còn rất đơn sơ, nhưng có mấy cái Thủ miếu giả tồn tại, đã có thể hùng cứ một phương, không sợ tà dị phổ thông đi vào.
Sáng sớm ngày hôm đó, ngàn vạn bách tính tất cả đều tự phát đi ra khỏi nhà, đi đến phụ cận căn cứ, quỳ xuống đất khẩn cầu:
- Ngũ cực chiến thần vĩ đại, chúng ta nguyện chúng sinh đại thiên địa, cầu xin ngài giáng lâm đi!
Tầng cao nhất thần điện, năm vị Thủ miếu giả đứng chung một chỗ, nhìn tín đồ khách hành hương quỳ bên ngoài.
Một lão giả thở dài nói:
- Như vậy thần linh sẽ thật sự giáng lâm sao?
Một người trung niên tóc muối tiêu bên cạnh, gật đầu kiên định nói:
- Nhất định sẽ, chúng sinh cầu nguyện thần linh giáng lâm, đây là hi vọng duy nhất của chúng ta.