Chương 887 Hồng Hoang Chúng Thần Giáng Lâm
Khô Lâu đại quân thanh âm khàn khàn tiếng vọng vang lên bên trong thần điện:
- Không sao, ở Ma Võ giới Chân Thần trở lên không có cách nào ra tay, nhưng ở cái thế giới này, chỉ là mấy cái thần linh thì có thể như thế nào? Vừa vặn đem toàn bộ tiêu diệt, đem cái Hồng Hoang giới cũng kéo vào Thâm Uyên, thể hiện uy lực của Thâm Uyên.
Tham Lam chi chủ từ bên trong phẫn nộ tỉnh táo lên, không sai, cái thế giới này cũng không phải chỉ là vị diện trung đẳng ngoan lệ nói:
- Để đề phòng Kim Quang thần hệ tất cả Ma Thần đều xuất thủ, dù cho cái thế giới này không cần, ta cũng phải huỷ diệt Hồng Hoang thần hệ.
Bên trong Thương Cổ đại thế giới trên dưới một lòng, ẩn ẩn một cỗ ý chí bàng bạc ngưng tụ trên mặt đất.
-.. Ta Thương Cổ tập hợp sức mạnh của chúng sinh giới này, lấy dân tâm đổi thiên tâm, lấy dân ý đổi thiên ý, chúng sinh hi vọng thiên địa vì ứng, giới này chính là Hồng Hoang hạ giới!!
Theo tiếng hét lớn của Thương Cổ chí tôn vang lên trong thiên địa, tất cả chúng sinh đều là run sợ một hồi trong lòng, giờ phút này trên dưới một lòng, chúng sinh ý chí hợp lại làm một được Thương Cổ chí tôn dẫn đường, xông lên trời bao phủ toàn bộ hư không.
Trong chốc lát, mưa to trên bầu trời biến mất, tường vân dày đặc ở toàn bộ thế giới, thiên âm vang vọng đất trời, tường thụy chi quang nở rộ.
Ác ma tà dị trên toàn thế giới đều từ bên trong hang động đi ra, gào thét ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tường thuy chi quang trên bầu trời khiến bọn chúng cảm thấy một trận khủng hoảng.
Từng vầng mặt trời màu tím đen từ phương Bắc dâng lên, bên trong mỗi một cái mặt trời tử sắc đều có một vị Ma Thần vĩ ngạn, có ác ma, có vong linh, có Đoạ Lạc Thiên Sứ, có Hắc Ám Cự Nhân, ước chừng còn nhiều hơn trăm vị.
Bên trong Chí Tôn giới, Nhân tộc tôn giả còn sót lại đều là một trận hoảng sợ, Thâm Uyên vậy mà một lần duy nhất liền xuất động nhiều Ma Thần như vậy, bọn hắn không sợ Kim Quang thần hệ bao vây sao?
Một Đại Tôn cuống quít hỏi:
- Chí tôn, chúng ta thành công sao? Hồng Hoang thần hệ sẽ giáng lâm sao?
Thương Cổ chí tôn từ bên trên tế đàn đứng lên, cười ha ha nói:
- Đương nhiên là thành công, Thâm Uyên thế này cho thấy rõ là Thâm Uyên sợ, bọn chúng đang sợ hãi Hồng Hoang thần hệ giáng lâm.
Một đám tôn giả hơi sửng sốt, sợ? Thâm Uyên cũng sẽ sợ hãi sao? Trong lòng dâng lên một cỗ suy nghĩ hoàng đường, Thâm Uyên làm ra biểu hiện làm việc lớn như vậy, giống như thật sự là sợ a! Một chỗ trên đỉnh núi, bọn người Thạch Hạo chân đạp tuyết trắng đứng thẳng, cuồng phong phất động vạt áo.
Thạch Hạo cười ha hả kêu lên:
- Hồng Hoang giáng lâm, chiến đấu chân chính bắt đầu, ta trước tiên nên trở về vị trí của mình.
Thân ảnh Thạch Hạo hoá thành một vệt kim quang xông vào bên trong tường vân.
Ninh Khuyết lộ ra một khuôn mặt tươi cười nói:
- Sư huynh, ta cũng trở về vị trí của mình.
Bạch Hiểu Thuần khoát tay áo tuỳ ý nói:
- Sư đệ đi đường bình an!
Ninh Khuyết lại nhẹ gật đầu với Phạm Hiền, thân ảnh hoá thành một làn khói đen chui vào đỉnh núi.
Bạch Hiểu Thuần uể oải nói:
- Cái này lại không có chuyện của chúng ta.
Đưa tay chộp một cái, một mảnh tường vân bị vồ xuống, tiện tay bóp hai lần làm thành một cái ghế nằm đặt ở trên đỉnh núi, đặt mông ngồi vào bên trong ghế nằm, duỗi cái lưng mệt mỏi tựa ở trên ghế nằm, cười nói:
- Dễ chịu!
Phạm Hiền đứng ở bên cạnh, hiếu kì hỏi:
- Thanh Thuần, Đạo chủ vì cái gì không phong thần cho ngươi?
Bạch Hiểu Thuần uể oải nói:
- Sư phụ không nỡ với ta thôi! Bên trong đông đảo đệ tử, sư phụ hiểu ta nhất, một ít đệ tử tương đối phiền, sư phụ liền đem bọn họ đẩy ra, chỉ có ta là sư phụ vạn phần luyến tiếc.
Khoé miệng Phạm Hiền co giật hai lần, nói:
- Ngươi nói là Đạo chủ tương đối phiền Thanh Thạch, Thanh Minh?
Bạch Hiểu Thuần ngửa mặt lên nhìn trời, nói:
- Ta cũng không có ý nói như vậy, đều chính là ngươi nói, nhưng mà ta cảm giác ngươi nói rất có đạo lý.
Trên trán Phạm Hiền đây hắc tuyến, làm sao lại thành ta nói rồi? Không được, nơi này không thể ở lại nữa, Thanh Thuần đạo trưởng da mặt quá dày, thân ảnh loé lên biến mất không thấy gì nữa.
Toàn bộ người còn sống sót ở Thương Cổ đại thế giới đều ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời, trong lòng ấn chứa chút chờ mong, trong đó cũng bao gồm cả Thánh Đường, cũng với chúng sinh Thương Cổ đại thế giới không giống nhau, Thánh Đường thiên sứ thì đều là mang ngưng trọng trong lòng, trước đó đối với Hồng Hoang thần hệ cũng không hiểu rõ, nhưng mà từ những cái thần ân giả của các căn cứ kia nhìn ra, Hồng Hoang nhiều thần linh vô cùng, chỉ sợ là cái thần hệ phi thường cường đại.
Bốn đạo thần quang lấp lánh một môn hộ ngưng hiện ở phía trên tường vân, toạ lạc ở bốn phương hướng đông tây nam bắc, phía trước mỗi một cái quang môn đều có một vị thần tướng mặc ngân giáp đang đứng thẳng áo choàng hất lên uy phong hiển hách, đứng bên cạnh là hai đội thiên binh.
Oanh!