Chương 911 Mộng Ma (Hạ)
Một vị Điểu Tiên toàn thân hiện lên hồng quang, quái gở nói:
- Nhìn đã thấy không có hứng thú, hẳn không phải là thứ gì tốt?
Một cường giả Ải Nhân tộc lắc đầu khinh thường nói:
- Không có thực thể, không thể luyện khí. Thứ rác rưởi mà thôi!
Một nam Tinh Linh khóe miệng mỉm cười nói:
- Thế nhưng có thể thử đem đi luyện đan xem sao. Nghe nói Thanh Thuần đan tôn của Tam Thanh quan rất thích nghiên cứu những thứ kỳ quái này.
Chúng Tiên Thần nghe nói vậy tất cả đều nghiêm túc lên. Thái Thuần đan tôn a! Nghe nói ai có thể có được một viên đan của người, liền có thể bạch nhật phi tiên.
"Rống!" Một tiếng rồng gầm vang lên. Một con cự long màu vàng óng lao về phía Mộng Yểm trên thành.
- Đáng chết, đừng tưởng một mình độc chiếm!
- Hoàng Kim Cự Long, ngươi thật hèn hạt!
Các vị Tiên Thần phi lên trời, từng đạo chiêu thức tiên pháp ma pháp đánh về phía Mộng Ma.
Đôi mắt nhỏ của Mộng Ma tràn ngập hoảng sợ.
Oành ầm ầm! Đại chiến nổ ra bên trên thành trì. Mộng Ma dốc toàn lực phản kháng, nhưng dưới sự tấn công của mười mấy vị Tiên Thần, tất cả phản kháng đều chi phí công vô ích. Vừa mới nghênh chiến con quái vật đã bị nổ mất một nửa, thân thể bị đánh đến trọng thương, về sau càng là trở thành đối tượng bị các Tiên Thần tranh đoạt. Con quái vật bị đánh bay từng đợt từng đợt đến phát ra tiếng gào khóc quái dị như tiếng trẻ con, trông cực kỳ thê thảm đáng thương.
Ổ thành trì phía bên dưới, một già một trẻ nhìn đến mí mắt giật giật. Mộng Yểm đuổi giết bọn họ đến trời không dung đất không tha, từ khi nào lại trở nên bất lực thành như vậy?
Một đạo ánh sáng từ chiến trường trên không trung rơi xuống trước mặt hai người bọn họ. Hai người bị dọa sợ đến độ vội vàng lui về sau hai bước.
Thạch Lăng quay đầu nhìn bọn họ, hỏi:
- Quái vật này theo chân các ngươi tới đúng không?
Hai người liếc nhìn nhau, im lặng gật đầu.
Thạch Lăng hỏi:
- Đó là thứ gì vậy?
Ánh mắt thiếu niên lóe lên vẻ sợ hãi, nuốt nước miếng một cái trả lời:
- Đó là Mộng Yểm.
Thạch Lăng nghi ngờ hỏi:
- Mộng Ma?
Lão giả trầm giọng nói:
- Mộng Ma là Tà Thần du tẩu ở nơi sâu nhất trong hư không. Bọn chúng xâm phạm thế giới, lấy mộng cảnh của sinh linh trong thế giới làm thức ăn, khiến cho các sinh linh trong thế giới đều chìm đắm vào bên trong mộng cảnh, dần dần dẫn đến diệt vong. Thế giới của chúng ta chính là nơi bị Mộng Ma xâm lược, Thần của chúng ta đã liều chết đưa ta cùng Thần Tử ra ngoài.
Thạch Lăng biến sắc hỏi:
- Nó có sức mạnh khiến cả một cái thế giới đều rơi vào mộng cảnh sao?
Lão giả lắc đầu nói:
- Nó sao có thể làm được. Thứ thật sự đáng sợ chính là Thần của Mộng Ma tộc, Tà Thần Mộng Yểm.
Lão giả do dự một chút, nói:
- Mộng Ma tìm được đến đây, Mộng Yểm chắc chắn cũng sẽ tới.
Thạch Lăng biến sắc, ngẩng đầu lên quát:
- Tất cả dừng tay.
Tất cả chúng Tiên Thần trên trời đều dừng lại. Mộng Ma nửa chết nửa sống vặn vẹo ở trên không trung, bên trong con mắt nhỏ bé tràn đầy tuyệt vọng. Ác ma, tất cả các ngươi đều là ác ma, để ta chết đi!
Một vị tên to con Ải Nhân kêu lên:
- Hoàng Thạch đại tiên, ngươi có ý gì vậy?
Giọng nói Thạch Lăng nghiêm trọng:
- Mộng Ma này là chuyện lớn, cần để cho Đạo Chủ định đoạt.
Tất cả mọi người cũng đều biến sắc. Một con quái vật nho nhỏ như thế này cũng phải kinh động đến Đạo Chủ sao?!
Nam Tinh Linh nhíu mày hỏi:
- Thật sự sao?
Thạch Lăng gật đầu, nghiêm nghị nói:
- Mộng Ma này là thủ hạ của Tà Thần. Tà Thần lúc này đang phá hủy cả một thế giới.
Mộng Ma? Tất cả mọi người lúc này đều chú ý tới cái tên mà Thạch Lăng đã hai lần nhắc đến.
Nam Tinh linh nhìn về phía một già một trẻ bên cạnh Thạch Lăng hỏi:
- Là tin tức bọn họ truyền đến sao?
Thạch Lăng khẽ gật đầu, nói:
- Mộng Ma chính là đi theo bọn họ mà tới.
Tên to con Ải Nhân tộc giận dữ thở hồng hộc, nói:
- Dám mang nguy hiểm tới Hồng Hoang? Loại người này còn để bọn chúng sống làm gì? Giết.
Một già một trẻ trong lòng nhảy lên một cái, một nỗi sợ hãi dâng lên.
Một cường giả Nhân tộc nghiêm giọng nói:
- Làm phiền Hoàng Thạch đại tiên đem Mộng Ma này giao cho Đạo Chủ đi! Đưa cả hai người kia đi cùng nữa, việc xử trí bọn họ như thế nào cũng nên để Đạo Chủ định đoạt.
Thạch Lăng khẽ gật đầu, một đóa bạch vân từ dưới chân dâng lên, nâng ba người bay lên không trung. Bay đến chỗ Mộng Ma liền đưa tay lên bắt một cái, Mộng Ma lập tức liền thu nhỏ lại nằm trong lòng bàn tay. Bạch vân nâng ba người bay vút trên không trung như thể sao băng bay vụt đi.
Không lâu sau đó, một cột ánh sáng từ trên trời giáng xuống, đáp xuống phía trước Tam Thanh quan. Cột sáng thu nhỏ lại dân rồi biến mất, lộ ra bóng dáng của ba người.
Thiếu niên quay đầu nhìn xung quanh, hoảng hốt tự hỏi:
- Đây là nơi nào?
- Tam Thanh quan!