← Quay lại trang sách

Chương 914 Một Minh Đi Trước

Thạch Mặc hỏi:

- Quán chủ, thật sự không còn cách nào sao?

Lý Bình An giải thích:

~ Trong tình huống Chư thần không có cách nào tiến nhập, chỉ có thể để đệ tử đạo môn tiến vào thế giới kia chém giết Tà Thần Mộng Ma. Cho dù bọn họ tiến bộ thần tốc, nhưng nếu để so sánh với Thần Hệ cường đại bên trong Hư Không thì vẫn còn quá yếu.

Bần đạo không thể vì để cứu vớt một phương thế giới mà uổng phí tính mạng của bọn họ.

Thanh Vũ đứng bên cạnh gật đầu nói:

- Sư phụ, ta đồng ý với người.

Lý Bình An khẽ cười, nói:

- Đi chuẩn bị cơm tối đi thôi!

- Vâng, sư phụ!

Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thạch Mặc đứng dậy đi về phía hậu viên của đạo quan.

Địa phận Tiên giới. Thạch Lãng mang theo hai người cưỡi mây hạ xuống phía trước thành trì, nói:

- Các ngươi hãy ở lại Hồng Hoang sinh sống cho thật tốt! Mộng Ma sẽ không dám tới Hồng Hoang đâu!

Nói xong hắn liền tự mình đi vào trong thành, cũng may tiệc rượu còn chưa kết thúc!

Wyatt ngồi bệt xuống đất, thất hồn lạc phách nói:

- Quả nhiên, bọn họ không nguyện ý giúp đỡ chúng ta.

Hắn ta phẫn nộ nói:

- Ai nói đạo môn đề cao nhân nghĩa, ai nói Thiên Đình sẽ cứu vớt nguy nan, giả dối! Đều là giả dối!

Adelacung kính khom lưng, bi thương nói:

- Thần tử điện hạ, bọn họ có thể là thật sự bất lực.

Wyatt đột nhiên ngẩng đầu, nâng tay giữ chặt cổ áo Adela, cả giận gào lên:

- Không! Bọn họ có khả năng, bọn họ có thể. Ngay cả Thâm Uyên bọn họ còn không sợ, sao có thể sợ Tà Thần Hư Không? Bọn họ chỉ không muốn ra tay trợ giúp chúng ta mà thôi.

Adela cúi người không nói.

Wvyatt từ dưới đất nhảy lên, âm trầm nói:

- Adela, đi! Chúng ta rời khỏi thế giới này.

Adela cung kính hỏi:

- Chúng ta đi đâu?

- Đi tìm trợ giúp. Bọn họ nếu đã không chịu giúp chúng ta, ta liền đi tìm người chịu giúp chúng ta.

Wyatt bay vọt lên trời.

Ánh mắt Adela lóe lên một tia nghi hoặc, giờ còn có thể tìm ai trợ giúp? Cũng phi thân bay theo lên trời.

Chạng vạng. Lý Bình An đứng bên ngoài Tam Thanh quan, chắp tay sau lưng nhìn cảnh rừng núi bên dưới.

Thanh Tuyết từ trong viện tử đi ra, nhẹ nhàng hỏi:

- Sư phụ, người đang suy nghĩ gì vậy?

Lý Bình An nói:

- Ta đang nghĩ về thế giới bị Mộng Ma bao phủ kia.

- Sư phụ, người vẫn còn muốn cứu bọn họ sao?

Lý Bình An khẽ gật đầu, nói:

~ Trong lòng có thiện ý, mới có thể vạn kiếp bất diệt. Bần đạo nếu đã nghe được, trong lòng tự nhiên cũng sẽ nảy sinh ý niệm.

Thanh Tuyết hỏi:

- Sư phụ muốn để đệ tử đạo môn tiến vào trước sao?

Lý Bình An lắc đầu nói:

- Vi sư dự định đích thân đi nhìn thử một lần.

Thanh Tuyết lập tức nói:

- Ta đi cùng sư phụ.

Lý Bình An cười nói:

- Ngươi vẫn là ở lại trông nhà đi thôi! Nếu hai ta đi cùng nhau, nha đầu Thanh Vũ kia không tức điên lên mới là lạ!

Thanh Tuyết khẽ cười, gật đầu nói:

- Vậy ta ở nhà chờ ngươi. Sư phụ người nhớ phải chú ý an toàn.

Lý Bình An duỗi tay ra. Từ trong lòng bàn tay tỏa ra một luồng ánh sáng, bên trong luồng ánh sáng dần dần hiện lên bóng dáng hoa lệ của Hạo Thiên kính đang xoay tròn, đột nhiên trôi nổi ở bên trên lòng bàn tay, tản ra khí tức cát tường.

Trong lòng bàn tay kia hiện ra một con Mộng Ma nhỏ tỉnh xảo.

Lý Bình An chiếu Hạo Thiên kính vào Mộng Ma, Hạo Thiên kính phát ra luồng ánh sáng rực rỡ bao phủ lấy Mộng Ma. Mặt kính đột nhiên xoay chuyển, Hạo Thiên kính tỏa ra luồng ánh sáng hướng thẳng từ trên không trung xuyên qua cổng dịch chuyển, hướng vào bên trong Hư Không vô tận, chiếu đến tận cùng.

Lý Bình An đạp chân lên con đường ánh sáng, hướng lên trên bước từng bước, thân ảnh nhanh chóng liền biến mất bên trong luồng ánh sáng mông lung, con đường ánh sáng cũng đạm dần rồi biến mất.

Thanh Vũ từ bên trong đạo quán chạy ra, hiếu kỳ gọi to:

- Tỷ tỷ! Xảy ra chuyện gì vậy?

Thanh Tuyết quay người lại nói:

- Sư phụ phải rời đi một đoạn thời gian.

Thanh Vũ nắm tay lại, hưng phấn kêu lên:

- Tốt quá rồi, ngày mai ta muốn ngủ nướng.

- Không được!

Thanh Tuyết đi vào bên trong viện tử, nhẹ nhàng đóng đại môn lại.

- Ngày mai phải dậy đúng giờ!

- AI Một tiếng than thở vang lên bên trong viện tử.

Lý Bình An đạp lên kim quang bước đi trong Hư Không yên tĩnh.

Ánh sáng xung quanh lướt nhanh đến tốc độ cực hạn, phảng phất hết thảy mọi vật trong thiên địa đều tan biến vào hư vô.

Không biết đã qua bao lâu, dưới chân Lý Bình An dừng lại, tất cả ánh sáng xung quanh đều trở nên vặn vẹo, dần dần bay vút lên rồi biến mất, bốn phía khôi phục nguyên dạng. Thân thể đứng thẳng bên trong Hư Không vô tận, từng mảnh đá vụn lơ lửng trôi nổi xung quanh, trước mặt chỉ có một điểm sáng, kim quang cũng biến mất nơi điểm sáng đó.

Lý Bình An trở tay thu hồi Hạo Thiên kính, nhìn về phía điểm sáng nơi xa, tự nhủ:

- Cuối cùng cũng tới!