← Quay lại trang sách

Chương 920 Thẩm Vấn Tà Thần

Mấy người Thạch Hạo cũng đều buông bát đũa xuống, cùng ra ngoài nghênh đón.

Trong viện, mọi người ngẩng đầu nhìn kim quang đại đạo trên bầu trời, chỉ thấy Lý Bình An dắt một tên quái vật gần như trong suốt đi xuống, tất cả kim quang đại đạo mà hắn đi qua đều biến mất không tì vết.

Mấy vị đệ tử ai nấy đều cúi người thi lễ cung kính thưa:

- Cung nghênh sư tôn trở về.

Lý Bình An hạ xuống đất nhìn quanh một vòng, cười nói:

- Sao lại đến đây đông đủ như thế?

Chúng đệ tử đứng lên.

Ninh Khuyết nói:

- Địa Phủ vô sự, đệ tử liền trở về.

Thạch Hạo cười hăng hắc nói:

- Thiên Đình cũng như vậy.

Bạch Hiểu Thuần hiếu kỳ nhìn Mộng Yểm trong suốt mà Lý Bình An đang nắm giữ, nói:

- Sư phụ, đây chính là Mộng Ma mà hai vị sư tỷ nói đến sao?

Lý Bình An nhẹ gật đầu nói:

- Đây là Mộng Yểm, thể tiến hóa của Mộng Ma.

Bạch Hiểu Thuần tiến lên dùng ngón tay thọc vào, tay trực tiếp cắm vào bên trong cơ thể Mộng Ma, túm hai thanh kinh ngạc nói ra:

- Hắn là hư vô sao? Không có thực thể.

Ninh Khuyết cũng quan sát Mộng Yểm nói:

- Không phải linh hồn, hắn là một sinh vật sống.

- Sư phụ, ngài giải cứu thế giới kia sao?

Thanh Tuyết hiếu kỳ hỏi.

Lý Bình An lắc đầu nói:

- Không có, Thiên Sứ tộc đến cuối cùng, bọn họ chiếm lĩnh thế giới kia rồi.

- Sư phụ, ngài cũng không sợ Thiên Sứ tộc sao?

Lý Bình An trịnh trọng nói:

- Tuy nhiên, sư phụ cảm nhận được một ý chí mạnh mẽ trong u tối nhìn chằm chằm vào nơi này, thực lực của hắn còn hơn cả vi sư bên ngoài Hồng Hoang, hẳn là Thần Hi Chủ Thần.

Thạch Hạo nhíu mày nói:

- Lại là Thần Hi thần hệ, Thân Hi Chủ Thần thật sự mạnh đến vậy sao?

- Rất mạnh!

Lý Bình An nói với giọng ngưng trọng.

Thanh Tuyết cười nói:

- Sư phụ, trong nồi vẫn còn đồ ăn, để ta mang ra cho ngài.

Lý Bình An khoát tay nói:

- Không cần, các ngươi ăn đi! Vi sư còn một số chuyện phải làm.

Dứt lời hắn đem Mộng Yểm đi đến giữa phòng nghỉ, sau khi vào phòng liền đóng cửa. Hắn phất tay một cái pháp tắc thần liên liền tan vỡ rồi biến mất, nhưng Mộng Yểm không hề động đậy, dường như hắn đã nhận mệnh của mình.

Lý Bình An nhẹ nhàng đặt người ngồi xếp bằng trên giường, hỏi:

- Ngươi tên là gì?

- Tà Thần Mộng Yểm.

Âm thanh trầm thấp vang lên.

- Cái bần đạo hỏi chính là tên thật của ngươi!

Giọng nói Hư Không Mộng Yểm dao động một chút, giả vờ ngây ngốc nói:

- Đạo Chủ, ngài có thể gọi ta là Michael.

Thấy nó không muốn nói, Lý Bình An cũng không thèm để ý, hỏi:

- Có bao nhiêu Hư Không Tà Thần giống ngươi?

Mộng Ma cẩn thận trả lời:

- Hư Không vô hạn, Tà Thần cũng vô hạn, phần lớn đều ẩn trốn trong vòng xoáy sâu ở Hư Không, rất ít giao lưu với nhau.

Lý Bình An gật đầu, sau đó hỏi:

- Năng lực của ngươi là gì?

- Khống chế mộng cảnh, xây dựng thế giới trong mơ, đem địch nhân vây ở bên trong.

- Năng lực này rất mạnh à nha!

Lý Bình An cảm thán nói.

Cả người Mộng Yểm run lên, đôi mắt nhỏ u oán nhìn Lý Bình An, rất mạnh? Làm sao nó lại cảm thấy rất yếu nhỉ? Đại lão ngài mộng giữa ban ngày lợi hại hơn ta rất nhiều.

Lý Bình An quan sát Mộng Yểm, trong lòng đang suy xét xử lý nó thế nào, theo lý thuyết mà nói loại Tà thần thiếu chút nữa hủy diệt thế giới như nó, cho dù không giết thì cũng nên đem trấn áp, nhưng nó lại có thái độ nhận sai tốt như vậy, một bộ dáng tùy ý xử lý, Lý Bình An trái lại có chút không nỡ hạ thủ, bần đạo chính là ăn mềm không ăn cứng.

Mộng Yểm lén lút liếc nhìn Lý Bình An, bên trong ánh mắt mang theo thấp thỏm bất an, vị Đạo chủ đáng sợ này thật sự quá khắc chế nó rồi, chỉ mỗi bóng dáng hai vị trong mộng thôi, mà thế giới trong mộng nó tỉ mỉ xây dựng đều vô pháp dung nạp, nháy mắt sụp đổ, trốn lại trốn không thoát, đánh lại đánh không lại, hiện tại chỉ có thể mặc kệ số phận.

Lý Bình An do dự một chút hỏi:

- Ngươi có bằng lòng thần phục không?

Mộng Yểm đứng thẳng lên, liên tục gật đầu kích động nói:

~ Nguyện ý: Nguyện ý:

Ặc! Lý Bình An nhìn về Mộng Yểm nhu nhược, một lần nữa hoài nghi có phải mình thu phục sai rồi không, nhưng mà nếu đã nói ra khỏi miệng, thì sẽ không lật lọng, hơn nữa thu phục nó cũng có giá trị.

Hắn đưa tay lên không trung hoa động, pháp lực ngưng tụ thành một ấn tín sáng chói, ấn tín bay về hướng Mộng Yểm, lạc ấn trên trán Mộng Yểm, hào quang chợt lóe thành một quả kiếm phù.

Lý Bình An nói:

- Ngươi đừng nghĩ việc chạy trốn, đây là phù cấm bần đạo hạ, bất luận ngươi chạy bao xa, chỉ cần tâm niệm bần đạo vừa động, nháy mắt có thể đem ngươi chém chết.

Mộng Yểm liên tục gật đầu nói:

- Không trốn, không trốn, ta tuyệt đối không trốn.