Chương 924 Đều Nhớ Đạo Chủ
Milton thu tay lại nói:
- Đây là Đạo chủ trong trí nhớ ta.
Lão viện trưởng áo bào xám tro nhắm mắt trầm tư một lát, mở to mắt nói:
- Ta nhớ hai bên ống tay áo Đạo chủ có một bộ đồ án, ta cũng nhớ rất rõ con mắt Đạo chủ.
Ông ta đưa tay chỉ vào tượng đá, hai bên tay áo tượng đá hiện ra Thái Cực đồ, con mắt hiện lên, bình thản tự nhiên.
Thanh niên kiếm khách mở to mắt nói:
- Ta nhớ miệng Đạo chủ hẳn là như thế này.
Keng! Một tiếng kiếm phát ra, vụn thạch bay tán loạn, khóe miệng hơi hơi giơ lên hiện ra, tựa hồ mỉm cười khi nhìn thấy chúng sinh.
Người trung niên thanh bào lắc đầu nói:
- Tóc không đúng, trên đầu Đạo chủ đội một trang sức kì lạ, như là một chiếc mũ nhỏ.
Hắn ta đưa tay chỉ vào tượng đá, mái tóc đang buộc trên tượng đá bỗng nhiên thay đổi, trên đầu đội phát quan trong suốt, ở giữa phát quan in hình Thái Cực đồ.
Các tôn thần liên tiếp xuất thủ, dùng hết sức nhớ lại hình ảnh mờ ảo trong mơ, thay đổi điều chỉnh tượng đá. Khi vị thần cuối cùng thu tay lại, khuôn mặt của bức tượng đá lơ lửng trong không trung đã rõ ràng, thần thái tự nhiên, gần giống với Lý Bình An.
Milton đột nhiên đứng lên, kích động nói:
- Đúng vậy, Đạo chủ, đây là Đạo chủ!
Các thần linh tôn giả cũng đều đứng lên, thần sắc kích động khi nhìn thấy pho tượng ở trung tâm, đây là hy vọng duy nhất của bọn họ bây giờ.
Milton bay xuống dưới, tượng thần bay lên phía trên, ầm một tiếng ngồi ở phía trên chủ vị, nhìn mọi người phía dưới bình thản, giống như một pho tượng hoàng giả tối cao.
Các thần linh tôn giả còn lại đều đứng dậy đi đến phía sau Milton, ngẩng đầu nhìn pho tượng.
Milton phịch một tiếng quỳ xuống đất, kích động kêu lên:
- Đạo chủ vĩ đại phía trên, tín đồ hèn mọn của người thiên thần Milton này cầu xin người, cầu xin người cứu thế giới chúng ta đi!
Các thần linh tôn giả còn lại cũng đều quỳ xuống mặt đất, kích động kêu lên:
- Đạo chủ vĩ đại phía trên, tín đồ hèn mọn của người...
Bên trong thần điện phía trên tầng mây, Cherry đột nhiên mở to mắt, hai mắt đều biến thành màu thuần trắng, tín ngưỡng lực dày đặc trong tầm mắt đều hội tụ về phía thần điện, tuy rằng so với thế giới rộng lớn, tín ngưỡng chi lực không nhiều, nhưng đó vẫn là một khởi đầu tốt đẹp, theo thời gian niềm tin về Thần Hi Chủ Thần có thể lan rộng khắp thế giới, khắc sâu vào linh hồn họ, đời đời kiếp kiếp tín ngưỡng Thần Hi Chủ Thần.
Nhưng trong tầm mắt Cherry, sức mạnh của hàng chục tín ngưỡng đã siêu vượt thần điện, biến mất khỏi thế giới.
Thanh âm Cherry vang vọng nơi Thần điện:
- Gleno!
Một Tứ dực Thiên sứ đi vào Thần điện, không giống như những thiên sứ thanh tú bình thường, Tứ dực Thiên sứ này rất vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn.
Gleno hai tay giao như trước ngực, cúi người thi lễ, trầm giọng nói:
- Gleno tiếp kiến Chiến thần miện hạ.
- Trong thế giới này còn tồn tại tín ngưỡng dị đoan khác, ngươi đi điều tra rõ ràng.
Dị đoan? Trong mắt Gleno hiện lên một tia hung quang, cung kính đáp:
- Vâng!
Gã xoay người đi ra ngoài.
Đối với thế giới này tồn tại tín ngưỡng dị đoan Cherry cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao cũng là một vị diện cao hơn, cho dù thực lực yếu, nhưng là thần linh cũng không hiếm thấy, các loại tín ngưỡng hỗn độn, nếu không có tín ngưỡng dị đoan, Cherry mới cảm thấy kỳ quái.
Phía sau núi Tam Thanh Quan, đám người Lý Bình An đang chơi đùa bên cạnh dòng suối nhỏ.
Lý Bình An và Thanh Tuyết đang chơi cờ, Thanh Vũ và Bạch Hiểu Tinh ở bên cạnh nướng cá, các đệ tử đều vây xem đánh cờ.
Lý Bình An cầm cờ trắng do dự nửa ngày, chần chờ không quyết định.
Thanh Tuyết cười nói:
- Sư phụ, ta vừa mới hạ sai một bước, nếu không ta thu hồi lại nha?!
Lý Bình An trợn mắt xem thường, nói:
- Không phải vi sư chê ngươi, chân quân tử hạ cờ dứt khoát, một ván cờ ngươi hối hận hơn mười lần, nếu không phải vi sư cho phép ngươi đi lại, há ta sẽ rơi vào hạ phong?
- Vậy sư phụ, ta dứt khoát.
Lý Bình An nhìn một hồi lâu, ho khan một tiếng nói; - Thanh Tuyết, trong các đệ tử vi sư hiểu ngươi nhất, ngươi đã muốn đi lại thì cứ đi lại cờ đi thôi!
Thanh Tuyết cười nói:
- Cảm ơn sư phụ!
Cô nàng vươn bàn tay ngọc ngà thon dài ra cầm lấy quân cờ trên bàn cờ về, tùy tay đặt ở vị trí khác nói:
- Sư phụ, bây giờ ổn rồi.
Bộp!
Tay Lý Bình An đem cờ trắng đặt phía trước cờ đen.
Bộp! Thanh Tuyết lại hạ một quân cờ, mỉm cười nhìn về phía Lý Bình An.
Cả người Lý Bình An đột nhiên chấn động, tay cầm quân cờ dừng lại trên không trung.
Thanh Tuyết hoài nghi nhìn bàn cờ, không có vấn đề gì mà! Có thể dễ dàng phá giải, cô nàng nhắc nhở nói:
- Sư phụ, đến lượt ngươi!