Chương 933 Mỹ Thực
Thậm chí còn có những thiên sứ quên bay, oa oa kêu loạn, rồi rơi xuống mặt đất, nhảy nhót tứ tung.
Cự long thần cùng những bản thổ thần linh khác ai nấy đều ngây người, đây là độc dược gì mà lại kinh khủng như vậy!
Đại Bạch trư cũng nghi ngờ nói:
- Tiểu Bạch, đây là đan dược gì, chưa từng thấy qua?
Bạch Hiểu Thuần ho khan một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Đây là do bần đạo trong khoảng thời gian này dốc hết tâm huyết tỉ mỉ nghiên cứu ra được Vong Trần đan.
Đại Bạch trư giở giọng xem thường nói:
- Ngươi có chắc là không phải ngẫu nhiên luyện sai chứ?
Bạch Hiểu Thuần quả quyết nói:
- Không phải, là ta đặc biệt chế tạo ra.
Ha ha! Tin ngươi cái đầu heo.
Thân ảnh Bạch Hiểu Thuần khẽ chuyển động liền lôi ra từng đạo tàn ảnh, bay lượn qua giữa các thiên thần.
Phốc!
Phốc!
Phốc!
Một dòng máu tươi rơi xuống, các thiên sứ còn chưa tỉnh táo lại, thân thể liền đã vỡ ra, thiên sứ chi tâm rơi vào tay Bạch Hiểu Thuần, thân thể rơi xuống dưới.
Tàn ảnh lần nữa trở về, Bạch Hiểu Thuần lạnh nhạt cưỡi trên người Đại Bạch trư, từ trong thành trì bên dưới vang lên tiếng hoan hô đến tận trời.
Cự long Long Thần cùng các bản thổ thần linh khác sau màn khiếp sợ liền vội vàng chạy tới nghênh đón, khom người cúi đầu, kích động kêu lên:
- Đa tạ! Đa tạ đại nhân!
Bạch Hiểu Thuần nhìn lên bầu trời một góc bốn mươi lăm độ, dùng vẻ phong thái lão luyện nói:
- Không cần khách khí, bần đạo chỉ là đạo sĩ đi ngang qua đây mà thôi. Hơn nữa ta cũng không muốn biết các ngươi có mỹ thực ở đây hay không đâu.
Mỹ thực? Cự long thần hoàn hồn trở lại, liên tục gật đầu kêu lên:
- Có! Có! Ố đây chúng ta có mỹ thực, để ta đi chuẩn bị cho đại nhân.
Hắn vội vàng bay xuống phía dưới, về phần giao cho những người khác, nói đùa cái gì vậy, loại chuyện nở mày nở mặt này làm sao đưa cho người khác được.
Chàng thanh niên kiếm khách vội vàng kêu lên:
- Long thần đại nhân chờ một lát, việc này cứ giao cho ta là được rồi.
Dứt lời lập tức hóa thành một đạo kiếm quang bay xuống bên dưới.
Bạch Hiểu Thuần nở một nụ cười hài lòng, rất thượng đạo!
Ở một nơi khác, phía trên không dãy núi vỡ vụn, không gian một tiếng ầm vang vỡ nát, một thanh kiếm thần đè ép một bóng người từ không trung rơi xuống. Ầm! Thanh kiếm thần khổng lồ đâm xuyên vào dãy núi bên dưới, những ngọn lửa cùng nham thạch nóng chảy ầm ầm phun trào.
2 Aml Dãy núi vỡ tan tành, một bóng người ánh vàng từ lòng đất nghiêng bay ra, tóc tai bù xù, bộ dạng thảm hại, lại cười ha ha kêu lên:
- Thiên sứ, chúng ta không bị đánh bại, chúng ta đã thắng rồi!
Chúng ta đã thắng rồi.
Trong đại chiến, Cherry cùng Milton đều cảm giác được ở nơi xa xôi, thiên sứ khí tức nhanh chóng biết mất, vài thiên sứ xuống dưới trong nháy mắt cũng biến mất hầu như không còn gì, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì bọn họ tra xét không được.
Milton trong lòng mơ hồ mang theo kích động, chẳng lẽ là Đạo Chủ đã xuất thủ sao?
Trong mắt Cherry cũng hiện lên một nỗi nghi ngờ, mặt ngoài lạnh nhạt nói:
- Mặc dù không biết các ngươi dùng thủ đoạn gì để chống lại các thiên sứ từ hạ giới, nhưng nếu các ngươi xem như vậy là chiến thắng, thì quả thật quá ngây thơ rồi, chỉ mang đến tuyệt vọng mà thôi.
Khi giọng nói của Cherry rơi xuống, những đám mây trắng trên bầu trời xoay tròn, xuất hiện năm vị thiên sứ vĩ đại, dang rộng sáu cánh, thần uy như ngục!
Milton đột nhiên quay đầu nhìn về phương xa, khiếp sợ kêu lên:
- Thiên thần? Làm sao lại có nhiều thiên thần như vậy?
Cherry điềm tĩnh nói:
- Dám chống đỡ! Thần Hi thần uy, nhất định lâm vào hủy diệt!
Dứt lời thân ảnh khẽ chuyển động đánh tới phía Milton. Oanh!
Oanh! Cả hai tiếp tục chiến đấu với nhau.
Ố một bên khác, Bạch Hiểu Thuần và Ninh Khuyết cũng đều nhìn lên năm vị thiên sứ cấp bậc thiên thần trên bầu trời với vẻ nghiêm trọng, nếu là một vị thiên sứ sáu cánh, hai người tự tin đều có thể dễ dàng đối phó, thậm chí có thể chém giết phong ấn! Nhưng lực của hai vị thần còn không đủ mạnh, đừng nói đến bây giờ còn có năm vị.
Thanh Liên kiếm tiên Phạm Hiền cũng ngưng trọng nhìn lên bầu trời, thiên sứ sáu cánh dường như không làm được!
Dưới sự uy áp của thiên sứ sáu cánh, lão viện trưởng một trận hãi hùng khiếp vía, cuống quít nói:
- Đại nhân, làm thế nào bây giờ?
- Không cần lo lắng, không có việc gì đâu!
Một bóng người trong bộ nho phục trắng như trăng bước ra từ không trung, tay cầm một thanh thư quyển lãnh đạm nhìn thiên sứ sáu cánh trên bầu trời.
Bạch Hiểu Thuần và Ninh Khuyết phóng lên tận trời, đứng hai bên cạnh Triệu Hân Duyệt.
Bạch Hiểu Thuần cười hì hì nói:
- Hân Duyệt tỷ, người cuối cùng cũng đến.