← Quay lại trang sách

Chương 932 Độc Sao?

Trong lúc đang nói chuyện, hắn dùng ngón tay búng một cái, mấy đạo lưu quang bắn ra, xẹt qua mấy đạo lưu quang vòng cung trên không trung, lao đến hướng đoàn mấy trăm thiên sứ.

Thiên sứ cầm đầu ánh mắt chập chờn một hồi, muốn đánh lén sao? Trong mắt lóe lên mấy đạo hào quang, "Ám khí" đang bay vụt đến ầm một tiếng vỡ tan tành, hóa thành một áng mây bao phủ các thiên sứ.

Sự xuất hiện đột ngột của áng mây khiến cho Long Thần và những người khác đang xông lên phía trước trong lòng đều hoảng sợ, đồng loạt lùi về phía sau. Nói chung, độc Thần Linh không sợ, nhưng tất cả độc dược có thể tác dụng lên người thần linh là cực kì kinh khủng, một khi đã nhiễm vào thì mấy vạn năm cũng khó mà loại trừ.

Thiên sứ cầm đầu cười lạnh nói:

- Sớm biết không đơn giản như vậy, hóa ra là hạ độc, chẳng lẽ ngươi không biết Thiên Sứ tộc ta am hiểu nhất chính là tịnh hóa sao?

Dùng tay duỗi về phía áng mây, nói:

- Tịnh hóa!

Một luồng bạch quang ôn hòa từ lòng bàn tay tỏa ra, bao phủ áng mây.

Áng mây gặp bạch quang, đột nhiên giống như được sống lại, trong nháy mắt phóng to bội phần bao phủ các thiên sứ, một thiên sứ trong vô thức kêu lên sợ hãi, sau đó không còn tiếng động nào.

Bạch Hiểu Thuần nói thầm:

- Hóa ra loại đan dược này gặp sức mạnh nháy mắt liền khuếch trương! Ghi lại, ghi lại, điểm này ta còn chưa biết!

Hai bạch sắc kiếm quang với sức mạnh kinh hoàng chém về phía Bạch Hiểu Thuần.

Con ngươi của Đại Bạch trư co rút lại, theo bản năng liền muốn quay đầu chạy trốn.

Bạch Hiểu Thuần bóp một ngón tay quyết nói:

- Thiên Cương thần thông Chính Lập Vô Ảnh!

Hai đạo kiếm quang quét tới, xuyên thấu qua cơ thể của Bạch Hiểu Thuần và Đại Bạch trư, giống như chém mà không ra gì.

- Thánh Quang trảm!

- Thần Hi quang!

Hai tiếng hét lớn vang lên trên bầu trời, hai thân ảnh vàng sáng chói từ trên trời giáng xuống, mang theo Chân Thần uy chém xuống phía Bạch Hiểu Thuần.

Hai vị tứ dực thiên sứ đan xen nhau xuyên qua cơ thể Bạch Hiểu Thuần với những thần kỹ đáng sợ, khiến cho thân ảnh của Bạch Hiểu Thuần và Đại Bạch trư đều vặn vẹo.

Hai vị thiên sứ dừng bước ở phía xa xa, quay người nhìn về phía Bạch Hiểu Thuần, bên trong ánh mắt mang theo về nghiêm trọng, rõ ràng đứng ở đó mà lại cho người ta cảm giác siêu nhiên không cùng thời không, mảy may không chạm đến được.

Một tứ dực thiên sứ sốt ruột phẫn nộ kêu lên:

- Chết tiệt, đây là thủ đoạn gì của Tà Thần vậy?

Ố phía dưới, thanh niên kiếm khách quay đầu hỏi:

- Long Thần, ngươi đã gặp qua loại thần thuật này chưa?

Đồng tử của cự long Long Thần dựng thẳng, nhìn chằm chằm Bạch Hiểu Thuần nói:

- Có chút giống thủ đoạn của không gian thần linh.

Mấy vị thần ai nấy đều xôn xao, không gian thần linh? Bán Thần đã lĩnh hội thiên địa bản nguyên mà thành thần, có Hỏa Thần, có Thủy Thần, có Kiếm Thần, có Đao Thần, nhưng chỉ có không gian thần linh và thời gian thần linh là hiếm nhất, cũng là hùng mạnh nhất, nghe nói là vương giả của cùng cảnh giới, nhưng chưa trông thấy bao giờ.

Nhưng đối với Hồng Hoang mà nói, thời gian cũng vậy, không gian cũng vậy, đều chỉ là một loại đại đạo mà thôi, ba ngàn đại đạo không phân chia cao thấp, Bàn Cổ có thể dùng lực của đại đạo để tru sát những Ma Thần còn lại, có thể thấy rằng, chư thiên pháp tắc đều có thể hóa thành thần thông.

Bạch Hiểu Thuần đưa tay hướng lên trên nắm lấy, nói:

- Thiên Cương thần thông chưởng khống Ngũ Lôi!

Ầm! Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, điện quang tung hoành, mấy tia lôi điện từ trên trời giáng xuống. Đùng đoàng! Bổ vào người hai vị thiên sứ.

- AI Hai thiên sứ ngửa mặt lên trời hét thảm một tiếng, thân thể tan biến thành tro tàn phiêu tán dưới lôi đình, hai viên thiên sứ chi tâm đầy những vết rạn bay về phía Bạch Hiểu Thuần, bị Bạch Hiểu Thuần một tay nắm lấy, lẩm bẩm:

- Không cẩn thận dùng nhiều lực quá rồi.

Long Thần cùng những bản thổ thần linh khác tất cả đều hoảng sợ. Một chiêu? Giải quyết hai vị Chân Thần này chỉ với một chiêu sao? Cái người bề ngoài xấu xí mập mạp cưỡi heo nhỏ này chẳng lẽ là thiên thân sao?

Xa xa thải sắc đan vân đang tản dần, lộ ra các thiên thần đang lắc la lắc lư ở bên trong, cả đám đều cười ngây dại.

Một thiên sứ tự kéo đôi cánh của mình nghi hoặc hỏi:

- Đây là cái gì?

Gã há mồm cắn một cái, cắn ra một ngụm lông chim.

Một thiên sứ khác cầm trường kiếm, ngẩng đầu ngửa mặt lên trời rồi chậm rãi nuốt vào, biểu diễn kỹ năng nuốt kiếm.

Còn thiên sứ khác, trực tiếp vứt bỏ vũ khí trong tay, phất phất hai tay ngây ngô cười, kêu lên:

- Bay! Bay! Ta biết bay rồi!

Còn có mấy thiên sứ khác đứng lên đánh nhau, chọc mắt, xé miệng, cắn tai, dùng bất cứ thủ đoạn nào, đánh với bộ dạng vô cùng khó coi.