Chương 937 Cải Thiên Hoán Địa
Triệu Hân Duyệt lắc đầu, nhìn về phía thành trì bên dưới nói:
- Đạo Chủ cùng Thần Hi chi chủ đánh cược, liền lấy địa bàn hiện tại làm ranh giới phân chia thành lãnh địa Thiên Sứ quốc và lãnh địa của các ngươi, bên nào chiếm lĩnh được lãnh địa của đối phương trước thì bên đó thắng. Trong quá trình này thần linh không được nhúng tay.
Chúng thần ngây người tại chỗ, thần linh không được nhúng tay?! Trong lòng lập tức liền hoảng sợ. Cảm giác sự việc nằm ngoài sự khống chế của mình thực sự là không ổn, vậy mà lại đem thắng bại đặt vào trong tay những người dân bình thường kia định đoạt?
Triệu Hân Duyệt nói:
- Các ngươi đi trấn an bách tính, còn chuyện đánh cược Đạo Chủ tự sẽ có sắp xếp.
Milton dẫn đầu chúng thần đè áp cảm giác lo lắng bất an trong lòng xuống, cung kính đáp:
- Vâng!
Họ liền bay xuống phía dưới.
Triệu Hân Duyệt dẫn theo đám người Thanh Thuần cưỡi mây đạp gió bay lên trời, ở bên ngoài thế giới gặp được Lý Bình An đang ngồi xếp bằng bên trong Hư Không.
Đám người Triệu Hân Duyệt tiến lên chắp tay thi lễ, nói:
- Bái kiến Đạo Chủ (Sư phụ).
Lý Bình An cười nói:
- Không cần đa lễ!
Đám người Triệu Hân Duyệt đứng dậy.
Triệu Hân Duyệt nhíu mày nói:
- Đạo Chủ? Trận cá cược này chúng ta không hề nắm chắc.
Lý Bình An hỏi:
- Ngươi cảm thấy bần đạo sẽ thua?
Triệu Hân Duyệt gật đầu nói:
- Xét về phạm vi lãnh địa cho đến dân số, ngài đều không hề chiếm ưu thế chút nào!
- Sự quản lý nghiêm khắc của Thánh đường, ở giai đoạn đầu sẽ chiếm hết ưu thế.
Lý Bình An tự tin cười, nói:
- Ta hiểu suy nghĩ của ngươi, thế nhưng trận cá cược này, bần đạo ắt sẽ thắng.
Triệu Hân Duyệt nghi ngờ hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi còn có thủ đoạn bí mật?
Lý Bình An lắc đầu nói:
- Không có. Bần đạo không cần xuất thủ cũng có thể thắng được trận cá cược này.
- Xin lắng tai nghe!
Lý Bình An giải thích:
- Ngươi nhìn nhận vấn đề từ góc độ của tu sĩ, mà chưa cân nhắc đến lòng người.
Lòng người? Triệu Hân Duyệt suy nghĩ một chút, ánh mắt sáng lên, lộ ra nụ cười vui vẻ, nói:
- Đúng vậy, trận cá cược này chúng ta thắng chắc rồi.
Cô nàng nhịn không được mà cảm thán:
- Sau khi thành Tiên, ta cũng đã quen dựa vào sức mạnh của tu sĩ để phán đoán mạnh yếu, mà bỏ qua lòng người.
- Càng trở nên hùng mạnh sẽ càng dễ dàng xem nhẹ tầng lớp dưới chót, đây là điều khó mà tránh khỏi.
Lý Bình An nhìn quanh mọi người một vòng, nói:
- Tặng các ngươi một câu, đừng quên sơ tâm!
Tất cả mọi người chắp tay, cung kính đáp:
- Vâng!
Lý Bình An vung phất trần một cái, ba ngàn sợi tơ của phất trần bay liệng, giống như từng luồng bạch quang bay xuyên vào bên trong thế giới bên dưới. "ầm ầm" bầu trời bên trên thế giới nổi lên bão tố, sấm chớp rền vang, pháp tắc của thế giới không ngừng bị tác động thay thế.
Toàn bộ ngàn vạn sinh linh bên trong thế giới đều lập tức cảm thấy trong lòng nặng nề, ở sâu trong nội tâm tràn đầy cảm giác đè nén. Ngẩng đầu nhìn bầu trời phong vân biến ảo, trong lòng nhịn không được dâng lên một nỗi sợ hãi, giống như trời đất sắp sửa sụp đổ. Rất nhiều bách tính quỳ trên mặt đất "bộp bộp" dập đầu mà cầu nguyện khẩn cầu, tiếng gào khóc cầu cứu vang lên bên trong mỗi một tòa thành trì.
Bên trong Hư Không, bên ngoài vị diện thế giới, một âm thanh mờ mịt vang lên:
- Đạo trưởng, ngươi phạm quy.
Lý Bình An ngẩng đầu cười, nói:
- Yên tâm, bần đạo chỉ sửa đổi một chút thiên địa pháp tắc, không hề làm ảnh hưởng đến thế giới này. Đánh cược vẫn sẽ diễn ra như đã định.
Âm thanh mờ mịt biến mất, không còn vang lên nữa.
Triệu Hân Duyệt hỏi:
- Vừa rồi là ai vậy?
- Là Thần Hi Chủ Thần!
Triệu Hân Duyệt khẽ gật đầu.
Bên trong Huyền Thiên thế giới, chúng sinh phải trải qua cảm giác kinh hồn táng đảm thật lâu thật lâu, mỗi thời mỗi khắc đều bị đắm chìm bên trong cảm giác áp lực đè nén. Chúng Thần cũng không cách nào tránh khỏi, thậm chí một vài người còn thất thanh khóc lớn.
Sau một lúc lâu, cảm giác đè nén đột nhiên biến mất, ánh chiều tà chiếu rọi xuống toàn bộ thế giới, mây lành phủ đầy trời. Tất cả mọi người đều cảm giác được sự vui vẻ, tốt lành, an ổn từ trong tâm, thút thít lau khô nước mắt, từ trên mặt đất đứng dậy. Tất cả bách tính đều ngẩng đầu nhìn về phía mây lành đẹp đẽ giăng đầy trời, cảm nhận được sự an tâm đã lâu không thấy, như thể được trở về trong vòng tay ôm ấp của mẹ.
Bên ngoài vị diện thế giới, Lý Bình An giương phất trần lên, ba ngàn sợi tơ phất trần bay liệng thu nhỏ lại, khôi phục thành nguyên dạng.
Lý Bình An mở miệng nói:
- Chúng ta đi thôi!
Một đám tường vân mang theo đám người đi về phía sâu bên trong Hư Không, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền biến mất không nhìn thấy nữa.
Bên trên tường vân, đám người Lý Bình An Triệu Hân Duyệt đứng thẳng, chung quanh là lưu quang cực nhanh lướt qua, không chút nào nhìn rõ.
Triệu Hân Duyệt hiếu kì hỏi:
- Vừa rồi người làm gì vậy?