← Quay lại trang sách

Chương 953 Ám Dạ Thần Hệ

Hắc sắc thế giới này chính là thần quốc của Dạ Chỉ nữ thần Lafite, toàn bộ thần quốc đều bao phủ trong tối tăm, không có ban ngày, một vòng Ngân Nguyệt lơ lửng trên bầu trời mang đến một tia sáng cho hắc ám quốc độ.

Trung tâm Ngân Nguyệt là một tòa cung điện, Ngân Nguyệt chính là biểu hiện uy năng của Minh Nguyệt nữ thần.

Giờ phút này trong Nguyệt Thần cung điện, Bạch Cẩm đang cưỡi một đầu đại thỏ chơi đùa, từ khi rời khỏi Hồng Hoang trở về Hắc Ám thần quốc, Minh Nguyệt nữ thần Raya cảm thấy trong thần cung thiếu thiếu gì đó, sau khi nhìn thấy một con thỏ yêu mới giật mình phát hiện thì ra trong thần điện thiếu thỏ, từ đó trong thần điện có thêm một thần linh thỏ yêu.

Trong hậu hoa viên thần điện, Minh Nguyệt nữ thần Raya ngồi bên cạnh hồ nước, rải thức ăn cho linh ngư trong hồ nước, nhìn từ xa yên tĩnh mà cao ngạo.

Thanh Phong mặc đạo bào từ trong tiểu viện đi tới, cầm trong tay một trang giấy kích động vui mừng kêu lên:

- Minh Nguyệt, ta vừa mới viết được một bài thơ.

- Ta tên Raya!

Minh Nguyệt nữ thần quay đầu nhìn Thanh Phong.

Thanh Phong cười ha ha nói:

- Như nhau cả! Như nhau cả! Ta đọc cho ngươi nghe.

Minh Nguyệt nhẹ gật đầu, chăm chú nhìn Thanh Phong, đáy mắt có chút ngượng ngùng, khoảng thời gian này Thanh Phong đã viết cho nàng rất nhiều bài thơ, nào là Thanh Phong Minh Nguyệt vừa gặp lại, nhu tình mật ý trong hoan lạc; nào là ánh trăng lạnh, gió ẩn khói, người cuốn bức rèm tương tư trông mong; nào là muốn nói với Minh Nguyệt nỗi tương tư, Thanh Phong xa gửi tiếu giai nhân.

Raya thành thần mấy vạn năm nào có trải qua những thứ này?

Thần linh gặp nàng đều rất cung kính, cho đến thời gian tiếp xúc với Thanh Phong, mới biết thì ra trên đời còn có người vừa đẹp trai vừa có tài da mặt còn dày như vậy, vậy mà sâu trong nội tâm nàng không hề ghét bỏ, bị một bài thơ tình nhiễu loạn tâm tư đã vắng lặng, thậm chí còn có chút chờ mong.

Thanh Phong hít sâu một hơi tình cảm dạt dào thì thầm đọc:

- A... Thanh Phong quấn lấy Minh Nguyệt, a... Minh Nguyệt chiếu xuống sông lớn, a... Sông lớn chảy vào biển cả, a... Biển cả ngửa mặt nhìn lên bầu trời, a... Bầu trời bao phủ Thanh Phong!

Hai tay giang ra diễn tả hình ảnh ôm lấy bầu trời, ngửa mặt nhìn trời, sắc mặt say mê.

Sau một lát, Thanh Phong đặt bản thảo xuống, mặt đầy chờ mong hỏi:

- Minh Nguyệt, ngươi cảm thấy bài thơ của ta thế nào?

Mặt Minh Nguyệt không cảm xúc nhìn Thanh Phong nói:

- Ngươi muốn biểu đạt điều gì?

Thanh Phong giả vờ điềm nhiên như không có gì nói:

- Hôm qua Ám Lưu Chỉ Thần lại đến tìm ngươi!

- Kia là đệ đệ ta!

- Không phải ruột thịt.

Minh Nguyệt nắm chặt nắm đấm, gương mặt xinh đẹp tức giận đến mức đỏ bừng.

Thanh Phong bị dọa lùi hai bước, vội vàng nói:

- Đừng nhúc nhích, ta biết dưới đây nên làm thế nào.

Thanh Phong nắm chặt nắm đấm, một cú đánh kết liễu, 'phịch' một tiếng đánh vào trên cằm mình, a... Trong tiếng kêu gào thê thảm, một nhân ảnh bay lên trời.

Bên ngoài, Bạch Cẩm cưỡi đại bạch thỏ, ngẩng đầu nhìn lưu tỉnh cực nhanh, thương cảm nói:

- Lão cha, lại lại lại bay lên trời rồi.

Bên trong hậu hoa viên, tay Minh Nguyệt hơi câu lại, không vui nói:

- Trở về!

Một vầng loan nguyệt nở rộ cách không trung mười mét, trong loan nguyệt có một bóng người bay ra, xoay tròn một cái nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, loan nguyệt hóa thành một đạo lưu quang tan biến đi.

Minh Nguyệt bình tĩnh nhìn Thanh Phong, nhàn nhạt nói:

- Ám Lưu Chi Thần tới tìm ta là muốn bàn bạc với mẫu thần ta chuyện tổ chức thần khí khai phong đại điển.

Thanh Phong liên tục gật đầu, tươi cười nói:

- Thực ra ta đã đoán được từ trước.

Ánh mắt Minh Nguyệt lóe lên một đạo hàn quang, nói:

- Bầu trời bao phủ Thanh Phong là có ý gì? Ngươi có quan hệ gì với Thiên Không nữ thần Cowper?

Đôi mắt Thanh Phong đột nhiên trừng to, lắp bắp nói:

- Không, không có! Vì để khớp với câu văn trước nên ta tùy tiện viết thôi.

Minh Nguyệt cứ thế nhìn chằm chằm Thanh Phong, ánh mắt lạnh lùng, thần sắc không thay đổi.

Thanh Phong sốt ruột giải thích:

- Minh Nguyệt, ngươi tin ta đi! Ta căn bản không biết Thiên Không nữ thần gì cả.

Minh Nguyệt nghiêng đầu, nhìn linh ngư trong hồ nước, bình thản nói:

- Sắp đến đại điển của mẫu thần, ngươi có mời Đạo chủ hay không?

Thanh Phong không cần suy nghĩ nói:

- Mời chứ! Nhưng Đạo chủ nói bận, không đến được!

Minh Nguyệt hơi nhíu mày một chút, nghi ngờ nhìn Thanh Phong, nói:

- Đạo chủ nói như vậy? Có phải ngươi vốn không mời hay không?

Lát nữa ta sẽ đi tìm mấy người Thanh Tuyết hỏi một chút.