Chương 954 Ghen Ty
Thanh Phong vội vàng cười làm lành nói:
- Ai da! Hỏi tới hỏi lui phiền phức.
- Thật ra là thế này, sư phụ ta nói với ta, khoảng thời gian này Hồng Hoang vẫn đang chiến đấu với Thần Hi thần hệ và thâm uyên, trận chiến rất kịch liệt.
- Ta đã định đi... Nếu như ta mở miệng mời Đạo chủ, Đạo chủ sẽ nể mặt ta mà đến, nhưng nếu vì đến đây tham dự đại điển này mà dây dưa lỡ việc chiến sự, sẽ gây ra tổn thất quá lớn với Hồng Hoang, dứt khoát không để Đạo chủ khó xử, cho nên mới không mời.
Rồi chớp đôi mắt nhỏ, chân thành nhìn Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt nghiêm nghị, hỏi:
- Vậy mà Hồng Hoang lại đang khai chiến với Thần Hi thần hệ?
Bắt đầu từ lúc nào?
Thanh Phong liên tục gật đầu đắc ý nói:
- Đã nhiều năm rồi, vậy mà Hồng Hoang ta đã liên tục chiến thắng, cướp đoạt được vài vị diện của Thần Hi thần hệ.
Minh Nguyệt thì thầm nói:
- Thần Hi thần hệ, không yếu như vậy đâu!
Thanh Phong đắc ý nói:
- Thế nhưng, Hồng Hoang ta quá mạnh!
Minh Nguyệt nhìn Thanh Phong, đáy mắt toát ra một tia dịu dàng, áy náy nói:
- Đạo chủ không đến, bọn hắn sẽ lại làm khó ngươi.
Thanh Phong dừng lại, sau đó cười nói:
- Ta không quan tâm.
Rồi thâm tình nhìn Minh Nguyệt nói:
- Chỉ cần có thể ở bên ngươi, ta không thèm để ý đến những chuyện khác.
Minh Nguyệt quay đầu, né tránh ánh mắt nóng rực của Thanh Phong.
Thanh Phong ngồi xuống ghế đá bên cạnh, cánh tay chống lên lan can, bình tĩnh nhìn Minh Nguyệt, Minh Nguyệt khoác tay lên lan can, mơ màng nhìn hồ nước, giờ phút này vô cùng yên bình.
Minh Nguyệt đột nhiên mở miệng nói:
- Chúng ta đi thôi!
Thanh Phong sững sờ, nghi ngờ hỏi:
- Đi? Đi đâu?
Minh Nguyệt mỉm cười nói:
- Chờ đại điển qua đi, chúng ta về Hồng Hoang đến Nguyệt Lượng đảo.
Ánh mắt Thanh Phong lóe lên một tia vui mừng nói:
- Được! Ta cũng nhớ đám Bái Nguyệt thỏ trên Nguyệt Lượng đảo.
Mấy ngày sau, Thanh Phong mặc một kiểu hoàn toàn khác từ trong đại điện đi ra, hôm nay không mặc đạo bào, mà mặc vào một bộ ám kim sắc trường bào cao quý rực rỡ, dù gì cũng là đại điển của Dạ Chi nữ thần Lafite, phải cho nàng ta chút mặt mũi chứ...
Lúc đi đến trước cửa, nhìn thấy Minh Vi Thương dắt thỏ tản bộ, nghi ngờ kêu lên:
- Lão nhạc phụ, sao ngươi còn chưa thay đồ?
Minh Vi Thương lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Không đi!
- Tại sao?
Minh Vi Thương hừ lạnh một tiếng nói:
- Trò chơi của một đám thần linh kiêu ngạo, bọn hắn đã xem thường chúng ta thì sao chúng ta còn phải dùng mặt nóng dán vào mông lạnh bọn hắn?
Thanh Phong lùi lại một bước, liên tục lắc đầu nói:
- Lão nhạc phụ, ngài nói chuyện cũng phải chú trọng lương tâm chứ, ngài dán mông các nàng ấy, ta không có dán, ta và những nữ thần kia đều trong sạch.
Minh Vi Thương cứng họng, trong mắt tuôn trào lửa giận.
Thanh Phong thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu lên:
- Lão nhạc phụ, ngài không đi thì ta đi, để ý đến ngoại tôn ngài, đừng để hắn đi tiểu vào hồ nước đấy.
Bên trong viện tử, Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, nhếch miệng, lão đầu tử xấu xa, hủy thanh danh cả đời của ta.
Giữa không trung thần quốc có một trang viên to lớn, trong trang viên có rất nhiều cây cối màu đen um tùm tươi tốt, cùng với rất nhiều hoa cỏ huỳnh quang, đứng trong trang viên ngẩng đầu là trăng sáng treo cao, bầu trời đầy sao, như có thể chạm tay vào, mang theo chút duy mỹ bên trong tối tăm.
Từng vị thần linh bay vào trang viên, có một số là thần linh của Ám Dạ thần hệ, còn một số là thần linh nhận được lời mời đến, thần linh dưới trướng Dạ Chi nữ thần đều mời bạn tốt đến nơi hẹn, thần linh được mời đến mạnh yếu đại diện cho thể diện của vị thần linh đó, mỗi khi gặp mặt đều đối chọi gay gắt.
Thanh Phong xuyên qua giữa các thần linh, bưng một chén hắc dạ dụ hoặc trên mặt bàn lên, lắc chén rượu chậm rãi nhấm nháp, ánh mắt lưu luyến trong viện tử, chà chà... nhiều nữ thần thật đấy! Tiếc là không ai xinh đẹp bằng Minh Nguyệt nhà ta, cũng không xứng với ta.
Nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên ghế chủ vị, trên ghế chủ vị giữa không trung trang viên, Dạ Chỉ nữ thần Lafite đang vừa nói vừa cười với một lão giả thân mặc nho bào, hai hàng thần linh cường đại ngồi phía dưới, có Phồn Tinh chỉ thần, Nguyệt Minh nữ thần, Ám Lưu chỉ thần, Sương Hàn chỉ thần, Dạ Kiêu chỉ thần, Ám Dạ lang thần của Ám Dạ thần hệ, cùng với một vài thiên thần cường đại được mời đến.
Trong một góc khuất, mấy vị thần linh trẻ tuổi đứng chung một chỗ, quan sát Thanh Phong.
Một thanh niên mặc áo đen nói:
- Nhìn thấy không? Hắn chính là thần lữ của Minh Nguyệt nữ thần vĩ đại.
Bên cạnh một thanh niên đầu chim tức giận nói:
- Chỉ là một phàm nhân, mà xứng nhúng chàm Minh Nguyệt nữ thần của Ám Dạ thần hệ chúng ta sao?
Một thanh niên xuyên hoa đái lục bất đắc dĩ nói:
- Phàm nhân thì thế nào? Lọt và thần nhãn của Minh Nguyệt nữ thần thì dù là phàm nhân chúng ta cũng không thể đắc tội.
- HừI