← Quay lại trang sách

Chương 956 Bị Khinh Thị

Rồi đưa tay chộp lấy một ngôi sao trên bầu trời lốm đốm sao.

Ẩm... Bầu trời vặn vẹo, một tòa bảo tháp hiện ra giữa không trung, bên trong bảo tháp liệt hỏa ngập trời, toàn bộ thân tháp bốc cháy đỏ bừng, xuyên qua thân tháp có thể nhìn thấy một trường kiếm nhỏ dài đang được dung luyện bên trong liệt hỏa, dù trường kiếm vẫn chưa thành hình nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cỗ sát ý cường đại ẩn chứa trong đó.

Dạ Kiêu chỉ thần đứng dậy xoay người thi lễ nịnh nọt nói:

- Chúc mừng mẫu thần luyện ra thần kiếm, thần có mời Thị Huyết miêu thần từ U Ám địa vực đến, khai phong thần kiếm cho mẫu thần.

Đôi mắt Ám Dạ nữ thần Lafite sáng lên, danh tiếng Thị Huyết miêu thần nàng từng nghe nói đến, thần linh cường đại thiên thần trung giai, trong vô tận hư không thiên thần là thần linh rất mạnh, Chủ Thần lại càng hiếm hoi, chỉ có một vài tọa trấn hư không hùng mạnh trăm triệu năm bất biến trong thần hệ mới có cường giả Chủ Thần cấp.

Ám Dạ nữ thần nhẹ gật đầu nói:

- Rất tốt!

Một thanh niên mái tóc màu đỏ ngòm từ chỗ ngồi đứng dậy, bay ra đứng giữa không trung, đồng thời hơn mười vị thần linh từ phía dưới dâng lên đứng sau lưng thanh niên tóc đỏ, cùng nhau khom người cung kính nói:

- Bái kiến Ám Dạ nữ thần miện hạ!

Ám Dạ nữ thần nhẹ gật đầu nói:

- Làm phiền rồi! Sau đó có thể ở lại nghe Bản thần tuyên truyền giảng giải Chủ Thần huyền diệu.

Thanh niên tóc đỏ ngòm kích động nói:

- Đa tạ Ám Dạ Chi mẫu.

Rồi đứng lên, quay đầu nhìn về phía Dạ Kiêu thần.

Dạ Kiêu thần mở miệng, phun ra một ngụm thần huyết, hình thành một đoàn huyết cầu bay về phía tháp, dung nhập vào trong tháp.

Thị Huyết miêu thần và hơn mười vị thần linh sau lưng cũng phun ra một ngụm máu tươi, mười mấy cỗ thần huyết dung nhập vào cao tháp, trên hồng sắc cao tháp chảy ra hơn mười đạo văn lộ.

Sau khi phun ra thần huyết, khí tức Thị Huyết miêu thần và các vị thần linh lập tức ủ rũ xuống.

Dạ Chi nữ thần cười nói:

- Làm phiền chư vị, mời ngồi xuống nghỉ ngơi!

Thanh niên tóc đỏ cung kính nói:

- Có thể xuất lực vì Dạ Chỉ nữ thần miện hạ, là vinh hạnh của chúng ta!

Sau khi nói xong, dẫn theo một đám thuộc thần lui ra, quay lại vị trí trong thần vị của mình nghỉ ngơi.

Dạ Kiêu chỉ thần nhìn Minh Nguyệt âm trầm nói:

- Minh Nguyện nữ thần vĩ đại, không biết ngài mời đến vị thần linh nào trong đại điển của mẫu thần? Mời ra cho chúng ta làm quen một chút.

Minh Nguyệt đứng lên, khom người hành lễ với Dạ Chi nữ thần trên ghế chủ vị, cung kính nói:

- Khởi bẩm mẫu thần, ta bị Thần Hi chi chủ trấn áp mấy vạn năm, vừa thoát khỏi phong ấn, những giao tình trước kia đều đã cắt đứt liên lạc, vẫn xin mẫu thần thứ lỗi!

Dạ Chi nữ thần không để ý cười ha ha nói:

- Không trách ngươi, ngồi xuống đi!

- Đa tạ mẫu thần!

Minh Nguyệt ngồi lại thần vị.

Dạ Kiêu chỉ thần đột nhiên lạnh giọng nói:

- Là không mời được, hay là không muốn mời? Bị Thần Hi chi chủ phong ấn mấy vạn năm đột nhiên phá phong ấn ra, không phải rất kỳ lạ sao? Chẳng lẽ lúc ngươi bị phong ấn, sức mạnh đột phá vượt qua cả Thần Hi chi chủ, một phát phá bỏ phong ấn thoát ra? Hay là ngươi thần phục Thần Hi chi chủ, lúc này Thần Hi chi chủ mới thả ngươi về?

Ánh mắt chúng thần đều di chuyển giữa Minh Nguyệt và Dạ Kiêu chỉ thần, mỗi người đều cảm thấy kỳ lạ, suy đoán giữa hai người họ có mâu thuẫn gì chăng? Chẳng lẽ vì yêu thành hận?

Thanh Phong đang dựa trên cây cũng đứng thẳng người, ánh mắt nhìn chằm chằm Dạ Kiêu chỉ thần, cái con chim chết tiệt này, chẳng lẽ chỉ vì ta đánh nhi tử hắn, hắn gây khó dễ cho Minh Nguyệt của ta? Đường đường là thần linh mà nhỏ mọn vậy sao?

Minh Nguyệt quay đầu nhìn Dạ Kiêu chỉ thần, mắt như hàn tinh, lạnh lùng nói ra:

- Có phải ngươi muốn tìm chết không?

Dạ Kiêu chi thần kêu lên cạc cạc nói:

- Không hổ là từng từng bị thiên sứ trấn áp, vậy mà có thể phát ra sát ý như vậy với huynh đệ mình, thật là quá đáng sợ...

Minh Nguyệt trầm ngâm một lát, đứng dậy đưa tay nện trước ngực một phát, 'phụt` một ngụm máu tươi phun ra, hội tụ thành một huyết cầu lớn trên không trung, huyết cầu óng ánh bay về phía bảo tháp, dung nhập vào bên trong bảo tháp.

Thanh Phong ở bên dưới hoảng hốt kêu lên:

- Minh Nguyệt...

Không nhịn được bay lên trên đó.

Minh Nguyệt quay đầu nhìn Thanh Phong một cái, lập tức một sức mạnh vô hình giam cầm Thanh Phong lại, mặc kệ vùng vẫy thế nào cũng không thể động đậy được, cho Thanh Phong một ánh mắt trấn an rồi nhìn Dạ Kiêu chỉ thần lạnh giọng nói:

- Như thế đủ chưa?