← Quay lại trang sách

Chương 960 Chí Tôn Tương Trợ

Chúng thần đều nhìn về phía Vũ Dương Uy, chí tôn vĩ đại muốn làm gì?

Lời Ám Lưu chỉ thần đến miệng lại nuốt xuống, lại nữa, có thể để người ta làm ra vẻ chút được không.

Chúng thần lần theo ánh mắt Vũ Dương Uy, chỉ thấy trên thần vị cuối cùng, Thanh Phong mặc đạo bào đang cầm một chân giò gặm, miệng vừa cắn một cái, linh khí tản ra xung quanh, ưm...

Non thật! Tay nghề này làm bần đạo nhớ đến nhị sư huynh, hu hu... X__. X... Có mùi vị của Thanh Thuần sư huynh, ta nhớ nhà.

Phồn Tinh chi thần quở mắng:

- Thanh Phong, ngươi không nhìn xem đây là tình huống gì?

Trước mặt chí tôn mà dám vô lễ sao?

Một vài thần linh bật cười thành tiếng, tất cả mọi người đều nhìn Thanh Phong bằng ánh mắt quái gở, giống như nhìn một kẻ quê mùa.

Minh Nguyệt cũng âm thầm sốt ruột, trong lòng oán trách, biết trước như vậy đã không cho hắn tới, sao hắn lại có thể ăn ngon lành thế kia?

Thanh Phong ngẩng đầu, trong mắt vẫn còn mờ mịt, chuyện gì xảy ra vậy? Chí tôn thì sao? Mặc dù ta không biết tên chí tôn này, nhưng ta nhận ra được món đồ trang sức trên đầu hắn! Đều là người một nhà, còn cần giữ lễ tiết sao?

Vũ Dương Uy đột nhiên quay đầu nhìn Phồn Tinh chỉ thần, quát:

- Câm miệng!

Phồn Tinh chỉ thân sững sờ tại chỗ, chí tôn không phải ngài quát nhầm người đấy chứ?

Thân ảnh Vũ Dương Uy lóe lên xuất hiện ngay trước mặt Thanh Phong, về mặt tươi cười, thân thiết nói:

- Đạo trưởng, đã lâu không gặp.

Thanh Phong lau miệng, đứng dậy chắp tay thi lễ nói:

- Bần đạo Thanh Phong bái kiến cư sĩ! Nhưng bần đạo không quen biết cư sĩ mới đúng chứ!

Vũ Dương Uy cười ha ha nói:

- Ngươi không biết ta, nhưng ta biết ngươi!

Rồi chỉ chỉ Kim Cô trên trán mình, nói:

- Ngươi nhận ra cái này chứt Thanh Phong nhẹ gật đầu nói:

- Pháp bảo của Đạo chủ, tất nhiên bần đạo nhận ra, nhưng...

Vũ Dương Uy vươn tay ra, vội vàng nói:

- Tốt, không cần nói!

Miệng Thanh Phong lập tức đóng chặt, khó mà mở ra.

Trong lòng Vũ Dương Uy thầm cảm thán, hắn thật sự biết, truyền âm nói:

- Đạo trưởng, ta và Đạo chủ là hảo hữu chí giao, có thể nể mặt Đạo chủ, đừng tiết lộ chuyện Kim Cô chú ra ngoài, cũng tuyệt đối đừng niệm Kim Cô chú được chứ?

Thanh Phong nhẹ gật đầu, ngược lại ta muốn niệm, cũng không biết niệm!

Vũ Dương Ủy cười ha ha nói:

- Từ biệt Hồng Hoang, đã mấy chục năm không trở lại, không ngờ có thể gặp được Đạo trưởng ở nơi này, thật đáng mừng! Nào, Đạo trưởng, ta mời ngài một chén.

Tay duỗi ra bên cạnh, chén thần tửu đặt trước án thần vị của mình bỗng chốc dịch chuyển, bay vút vào lòng bàn tay Vũ Dương Uy.

Vũ Dương Uy cầm chén rượu, nói với Thanh Phong:

- Nào, ta kính ngươi!

Thanh Phong duỗi tay ra, chén rượu trên án của mình nhảy lên, rơi vào lòng bàn tay, nói:

- Bần đạo đa tạ chí tôn hậu ái!

Rồi ngẩng đầu uống hết.

Vũ Dương Uy cười ha ha, cũng bưng chén rượu lên uống cạn.

Bên cạnh, Brod nhìn Thanh Phong bằng ánh mắt sùng bái, đúng là đệ tử của Đạo chủ, có thể chuyện trò vui vẻ nay trước mặt chí tôn, so với mình thực sự khác xa!

Phía dưới Dạ Kiêu thần tử nhìn đỏ cả mắt, nắm chặt nắm đấm trong lòng phát ra từng tiếng gầm thét:

- Làm sao có thể! Sao hắn lại quen biết chí tôn?

Chủ vị, Dạ Chỉ nữ thần nói:

- Chí tôn, ngài quen biết hiền tế này của ta?

- Tất nhiên!

Vũ Dương Uy nhìn Dạ Chi nữ thần, tán thưởng nói:

- Có thể có hiền tế là đệ tử Đạo chủ, ngươi được hời lớn rồi đấy!

Có Đạo chủ tương trợ thì Thần Hi thần hệ có là gì?

Ánh mắt Dạ Chi nữ thần dao động kịch liệt, rốt cuộc tên Thanh Phong này có lai lịch thế nào? Đạo chủ là ai? Minh Nguyệt che giấu điều gì với ta?

Vũ Dương Uy nhìn xung quanh, nhíu mày không hài lòng nói:

- Dạ Chỉ nữ thần miện hạ, ngài sắp xếp đệ tử của Đạo chủ ở vị trí cuối cùng là có ý gì?

Dạ Kiêu chỉ thần vô thức rụt cổ một cái, đây là hắn an bài.

Dạ Chỉ nữ thần bình thản nói:

- Hắn không phải là Chân Thần!

Vũ Dương Ủy dừng lại, lạnh giọng nói:

- Thân phận đệ tử Đạo chủ còn không sánh bằng một Chân Thần?

Rồi lắc đầu nói:

- Ta cũng không dám ngồi cao hơn đệ tử Đạo chủ, ngồi ngay bên cạnh Thanh Phong đạo trưởng đi!

Tay vỗ một cái, thần vị phía trên bỗng bay xuống, đáp vào bên cạnh Thanh Phong, Vũ Dương Uy nhẹ nhàng bay lên thần vị.

Sắc mặt Dạ Chỉ nữ thần lập tức thay đổi, trong lòng hắn Thanh Phong có địa vị đến vậy sao? Trong lòng không nhịn được cảm thấy bối rối, theo mình biết mấy chục năm qua, không ít thần linh trong thần quốc gây phiền phức cho Thanh Phong, chẳng lẽ đã khiến thế lực sau lưng hắn trả thù sao?