Chương 986 Thái Âm Tỉnh Quân Quy Vị (Hạ)
Lý Bình An cười nói:
- Đi đi!
Minh Nguyệt gật đầu, phi thân bay về phía vùng trời, trong ánh trăng của màn đêm, một luồng quang trụ chếu xuống, bao phủ Minh Nguyệt bên trong quang trụ, cả người bay lên phía ánh trăng trong quang trụ, trên không trung rụng xuống một ánh huỳnh quang, mộng ảo mà mỹ lệ.
Thanh Phong ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt đang bay về phía ánh trăng trên không trung, trong mắt mang theo vẻ si dại, lẩm bẩm nói:
- Minh Nguyệt! Minh Nguyệt của ta!
Khóe miệng chảy ra một dòng nước miếng.
Thái Âm Tinh Quân quy vị, thiên địa vi hạ, bách tính bên trong tất cả thế giới thuộc về Hồng Hoang đều thấy được thân ảnh bay về phía ánh trăng kia, tiên quân bay lượn, mỹ lệ, mơ mộng.
Các nơi khắp thế giới đều vang lên tiếng hoan hô kích động rung trời:
- Thái Âm Tinh Quân!
- Nguyệt lượng nữ thần!
- Nữ thần!
Tiếng hoan hô vang vọng tất cả mọi thế giới.
Thân ảnh của Thái Âm Tinh Quân bước vào trong ánh trăng, vù vù! Nguyệt lượng quang mang đại phóng, quần tỉnh trở nên ảm đạm thất sắc dưới nguyệt lượng quang mang, thanh âm thanh thúy thật lớn vang ra từ trong ngân nguyệt:
- Thái Âm Tinh Quân quy vị!
Toàn bộ bách tính trong thế giới đều quỳ xuống dưới đất, khấu đầu lạy tạ cùng nhau tung hô:
- Tán dương Thái Âm Tỉnh Quân!
Thanh âm và ý chí bách tính của từng thế giới hợp lại cùng một chỗ, chấn động trời cao.
Bên trong mỗi thế giới, ánh trăng đều đại phóng quang minh, ngân sắc thái âm lực giống như vũ thủy mà rơi xuống, cây cối hoa cỏ nhanh chóng sinh trưởng dưới thái âm lực, tất cả các loài động vật và yêu quái đầu chen nhau chạy ra khỏi phòng ốc hoặc là huyệt động, gào! Ôm! Từng tiếng gào thét kích động về phía ánh trăng, hấp thu thái âm lực chiếu xuống.
Bên trong Tam Thanh quan, Lý Bình An ngẩng đầu nhìn thái âm lực khắp bầu trời bay xuống, kinh ngạc nói:
- Là Đế Lưu Tương.
Thanh Tuyết vươn ngọc thủ trắng nõn ra, đón lấy nguyệt hoa hạ xuống, hỏi:
- Sư phụ, Đế Lưu Tương là cái gì?
Lý Bình An giải thích nói:
- Dạ Nguyệt Hoa, trong đó có Đế Lưu Tương, hình dáng bên ngoài như vô số cảm lãm, vạn đạo kim tỉ, luy luy quán xuyến, rũ xuống nhân gian, cây cỏ nhận được kỳ tinh khí, tức có thể thành yêu. Đế Lưu Tương là quả mà nguyệt lượng tặng cho tam giới.
Chỉ chốc lát sau, nguyệt lượng dần mờ đi rồi biến mất, quần tỉnh cũng đều ẩn lui, màn trời đen kịt thu lại, lần nữa trở thành ban ngày.
Thanh Phong ở bên cạnh có phần đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Lý Bình An nói:
- Đi đi! Tìm Minh Nguyệt của ngươi đi!
Ánh mắt của Thanh Phong lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng chắp tay thi lễ nói:
- Đa tạ sư phụ!
Cất bước chạy ra phía ngoài, sau khi ra khỏi Tam Thanh quan, phóng lên trên cao.
Lý Bình An nhìn Phong Thần bảng, tiếp tục nói:
- Sắc phong Thanh Thuần làm Đại Nhật Như Lai, đứng đầu Phật Môn!
Bên trên Phong Thần bảng hiện lên một chuỗi danh tự: Thanh Thuần, sắc phong Đại Nhật Như Lai, chấp chưởng Phật Môn!
Ngũ thải văn tự lóe lên.
Vù vùi Sau gáy của Bạch Hiểu Thuần nở rộ phật luân, tỏa ra phật quang, chan chứa tưởng hòa.
Đám người Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thạch Hạo, Ninh Khuyết không kìm lòng nổi mà lấy tay áo che mặt, ánh sáng này quá chói mắt.
Bạch Hiểu Thuần đắc ý liếc mắt nhìn bọn họ, hiện giờ ta cũng là chủ tể một phương rồi, cho các ngươi mổ mang tầm mắt một chút, ngồi xếp bằng trên hư không, vô lượng phật quang ngưng kết thành một đài sen ở phía dưới.
Đài sen đỡ lấy Bạch Hiểu Thuần chậm rãi bay lên cao, trôi lơ lửng trên khoảng không của Tam Thanh quan, hai tay chắp lại trước ngực, thanh âm thật lớn vang lên:
- Nam mô Như Lai phật tổi Trong vô lượng phật quang, thân ảnh của Bạch Hiểu Thuần nhanh chóng biến lớn, một tôn kim phật vĩ đại sao sáu trượng ngồi xếp bằng trên hư không, trước ngực kim phật hiện lên chữ Vạn.
Không đợi kim phật tiếp tục giả ngốc, ầm! Kim phật đột nhiên vang lên một tiếng trầm đục, trước ngực nhất thời hõm sâu xuống, thân ảnh khổng lồ hoa tay múa chân bay về nơi phương xa, làm dậy lên một trận cuồng phong.
Trong lúc đang bay, kim phật phịch một tiếng rồi vỡ tan tành, hóa thành kim quang bay khắp đây trời rồi phiêu tán, một bóng người nhỏ bé bay ra từ trong kim quang, vang lên tiếng kêu thảm thiết a! A! Giống như thiên thạch rơi xuống vậy, ầm ầm một tiếng đập vào trong sơn mạch.
- AI Thạch Hạo hít một hơi khí lạnh, nói:
- Thê thảm thật!
Ninh Khuyết cũng bỏ tay áo xuống, gật đầu nói:
- Hình như sư huynh bị thương không nhẹ đâu!
Thanh Vũ nhìn có chút hả hê nói:
- Đáng đời! Ai bảo hắn đắc ý như thết