← Quay lại trang sách

Chương 994 Phạt

Bạch Hiểu Thuần cưỡi Đại Bạch Trư chạy một mạch về phía Tam Thanh quan, chỉ trong chốc lát đã băng qua Thiên Giới, đáp xuống trước Tam Thanh quan.

Bạch Hiểu Thuần xoay người xuống khỏi tọa kỵ, hùng hổ chạy vào hậu viện, mới vừa chạy đến đã thấy Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thạch Hạo, Ninh Khuyết đang ngồi ở trên cỏ đọc kinh thư.

Bạch Hiểu Thuần giơ ngón tay lên chỉ, quát to một tiếng:

- Này! Sư huynh sư đệ mau mang mạng lại đây.

Thạch Hạo và Ninh Khuyết để sách xuống, liếc nhìn nhau, đứng dậy răng tắc hoạt động tay chân, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười như có như không, bất thiện nhìn Bạch Hiểu Thuần.

Khí thế của Bạch Hiểu Thuần vô thức yếu đi, sau một khắc lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, cương quyết nói:

- Hiện giờ ta không sợ các ngươi nữa!

Thạch Hạo cười nói:

- Sư đệ khí thế dào dạt như thế, vậy là lai giả bất thiện rồi!

Ninh Khuyết bình thản nói:

- Có lẽ sư đệ muốn đùa cùng chúng ta một chút, so tài một chút thôi.

So tài một chút? Bạch Hiểu Thuần nhìn chung quanh, hơi chột vạ hỏi:

- Sư tỷ, sư phụ của chúng ta đâu?! Có phải đi ra ngoài rồi không?

Trên mặt Thanh Tuyết mang nụ cười nhu mỹ, nói:

- Sư phụ ở trong đại điện.

Sư phụ có đây? Bạch Hiểu Thuần lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, hừ lạnh một tiếng, hất tóc lên một cái, đẹp trai xoay người đi ra ngoài.

Ngay sau đó, bên ngoài tiền viện liền truyền ra một tiếng kêu khóc thê lương thảm thiết:

- Sư phụ, sư huynh sư đệ liên thủ ức hiếp ta, phải làm chủ cho ta!

Hu hu hu!

Tiền viện, Đại Bạch Trư ghé nằm xuống trên cổ, dùng đôi móng che mặt, đấy chính là tuyệt kỹ đã nói sao? Quá mất mặt heo!

Thạch Hạo: - _ Ninh Khuyết: - _ - || - Thanh Thạch, Thanh Minh, các ngươi ra đây cho ta.

Một tiếng quát chói tai vang lên.

Thanh Thạch và Thanh Minh đưa mắt nhìn nhau, ngượng ngùng đi ra phía ngoài, Thanh Tuyết và Thanh Vũ hiếu kỳ đi theo phía sau.

Mấy người đi đến tiền viện, đã thấy Bạch Hiểu Thuần đang quỳ xuống dưới đất, ôm đùi sư phụ gào khóc thảm thương, cảnh tượng này đúng là người gặp thì đau lòng, người nghe rơi lệ, vô cùng thê lương.

Thạch Hạo và Ninh Khuyết đi tới trước mặt Lý Bình An, cúi đầu thành thật hô lên:

- Sư phụ!

Lý Bình An cau mày nói:

- Thanh Thuần nói rằng các ngươi liên thủ lại ăn hiếp hắn, đúng là thật hay không?

Thạch Hạo và Ninh Khuyết cùng lắc đầu.

Thanh Thuần khóc la lên:

- Sư phụ, bọn họ nói đối đó.

Thạch Hạo mang vẻ mặt oan ức, nói:

- Sư phụ, sư đệ lập Phật Môn, trở thành vạn phật chỉ tổ. Ta chỉ muốn cùng tam sư đệ đến chúc mừng một chút mà thôi, không biết vì sao sư đệ lại nói chúng ta bắt nạt hắn.

Ninh Khuyết gật đầu nói:

- Đại sư huynh nói rất đúng!

Bạch Hiểu Thuần khóc la lên:

- Sư phụ, bọn họ mang theo chúng thần của Thiên Đình và Địa Phủ, hàng lâm Phật Quốc, năm lần bảy lượt chèn ép khí vận của Phật Môn ta, bọn họ ở nhiều người để ăn hiếp ta, phải làm chủ cho tat Lý Bình An dò xét hỏi:

- Có thật không?

Thạch Hạo chột dạ nói:

- Có thể là có chút hiểu lầm.

Lý Bình An hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ta nói các ngươi cạnh tranh, chủ khiến là để các ngươi tiến bộ lên từ ganh đua, chèn ép đồng môn? Các ngươi được lắm.

Thạch Hạo và Ninh Khuyết run rẩy cả người, vội vàng quỳ xuống đất nói:

- Sư phụ, chúng ta biết sai rồi, sẽ không dám làm thế nữa.

- Xin lỗi Thanh Thuần! Sau đó đến đại điện tụng kinh một ngàn lần!

Thạch Hạo và Ninh Khuyết đứng dậy, quay về phía Bạch Hiểu Thuần chắp tay rồi nói:

- Sư đệ (sư huynh), chúng ta sai rồi, mong sư đệ (sư huynh) thứ lỗi.

Bạch Hiểu Thuần bò từ dưới đất lên, ngẩng đầu ưỡn ngực nói:

- Nếu như các ngươi đã hoàn toàn tỉnh ngộ dưới sự giáo huấn của bần đạo, vậy thì đứng lên đi! Bần đạo đại nhân khoan hồng đại lượng, tạm thời tha thứ cho các ngươi.

- Đa tạ sư huynh (sư đệ).

Thạch Hạo và Ninh Khuyết đứng dậy, chắp tay bái lạy Lý Bình An, đi về phía đại điện của Tam Thanh quan.

Trên mặt Bạch Hiểu Thuần lộ ra biểu tình dương dương đắc ý, đấy với ta, các ngươi còn kém một chút.

- Ngươi cũng đi!

Giọng nói của Lý Bình An khoan thai vang lên bên cạnh.

Nụ cười trên mặt Bạch Hiểu Thuần cứng đờ.

Chuôi phất trần của Lý Bình An gõ lên đầu của Bạch Hiểu Thuần, tức giận nói:

- Nhanh đi!

- Ai ul Bạch Hiểu Thuần ôm đầu, nhanh chân chạy đến đại điện Tam Thanh quan.

Lý Bình An và Thanh Tuyết, Thanh Vũ đi ra phía ngoài, vừa đi vừa bất mãn nói:

- Đã đều là chúa tể một phương cả rồi, còn ấu trĩ như vậy.

Thanh Tuyết cười nhẹ, nói:

- Sư phụ, chúng ta trước mặt ngài vẫn luôn là hải tử.

Lý Bình An lắc đầu nói:

- Như vậy không được, phải tìm chút chuyện cho bọn hắn làm mới được, Thanh Vũ, chờ chút nữa bọn hắn tụng kinh xong, dẫn bọn hắn tới đây.

Thanh Vũ gật đầu nói:

- Vâng, sư phụ!