← Quay lại trang sách

Chương 998 Hỏi Đồ

Lý Bình An lẳng lặng nhìn tam thiên Ma thần thật lâu, càng nhìn càng cảm thấy xa lạ, càng nhìn càng cảm thấy đáng sợ, trong lúc ngẩn ngơ dường như cảm nhận được một đôi mắt kinh khủng đang ẩn náu ở một nơi sâu bên trong Hỗn Độn, chăm chú nhìn mình, lạnh lùng, vô tình, cay nghiệt.

Phù!

Lý Bình An bỗng nhiên mở mắt, thở dài một hơi, trong lòng gấp gáp nói:

- Hệ thống, ra đây! Nguyên Anh của ta hình như sắp tạo phản rồi.

- Đinh! Hồng Hoang Biến chính là vô thượng công pháp mà Tam Thanh thánh nhân thôi diễn ra ngoài, đan điền hóa Hỗn Độn, Nguyên Anh hóa Ma thần, tam thiên Ma thần viên mãn, nhu ngộ kỷ đạo, do đó Nguyên Thần hóa Bàn Cổ, lấy kỷ đạo trảm tam thiên đại đạo, nhất đạo độc tôn, bao trùm trên tam thiên đại đạo.

Đây là Nguyên thần cảnh.

Nguyên Thần hóa Bàn Cổ, trảm tam thiên Ma thần, nhất đạo độc tôn?! Lý Bình An lẩm bẩm nói:

- Đây chính là nguyên nhân mà ban nãy ta trông thấy tam thiên pháp quy sao? Thành cũng là tam thiên đại đạo pháp quy, bại cũng là tam thiên đại đạo pháp quy.

- Đinh! Nguồn gốc pháp quy Ma thần của kí chủ quay về phương thế giới này, kí chủ cuối cùng đồng hóa toàn bộ pháp quy, hóa thành thiên đạo vô tình.

Da mặt Lý Bình An co giật vài cái, hóa ra bần đạo nguy hiểm như vậy! Thế nhưng lĩnh ngộ kỷ đạo, sao mà lĩnh ngộ đây? Tam thiên pháp quy đã sớm sáp nhập vào bản năng rồi, còn phải lĩnh ngộ đạo bất đồng, có thể nói là vô cùng khó khăn, gần như là chuyện không thể nào hoàn thành.

Sau khi giải thích xong, hệ thống không còn có tiếng động gì nữa, giống như hoàn thành chỉ dẫn nhiệm vụ cho có lệ vậy, tuyệt không lo lắng kí chủ sống chết ra sao, lạnh lùng vô tình như vậy.

Lý Bình An ngẩn ngời ngồi xếp bằng trên giường một lúc lâu, vài ngày trôi qua cũng không lĩnh được chút nào, không hề có chút manh mối nào với việc lĩnh ngộ pháp quy.

ầm ầm ầm! Một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

Lý Bình An giật mình tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ trầm tư, ngẩng đầu hỏi:

- Chuyện gì?

Thanh âm dịu dàng của Thanh Tuyết vang lên ngoài cửa:

- Sư phụ, ba vị sư đệ đã trở về rồi.

Lý Bình An nhẹ nhàng đứng lên xuống giường, cất bước đi ra ngoài, kẽo kẹt một tiếng mở cửa phòng ra, trông thấy Thanh Tuyết đang cười tươi rói đứng bên ngoài.

Thanh Tuyết quan sát Lý Bình An từ trên xuống dưới một lần, thầm thở phào nhẹ nhõm, sư phụ thoạt nhìn khí sắc rất tốt, hơi thở bình ổn, không có chỗ nào không ổn cả.

Lý Bình An nói:

- Bọn họ đang ở đâu?

- Ba vị sư đệ đều đang dâng hương trong đại điện.

Lý Bình An cất bước đi ra phía ngoài, Thanh Tuyết theo chân phía sau.

Trong tiền viện, đám người Thanh Thạch đi ra khỏi Tam Thanh đại điện, lập tức trông thấy Lý Bình An đứng bên ngoài.

Thanh Thạch, Thanh Thuần, Thanh Minh vội vàng tiến lên, chắp tay thi lễ bái thật sâu, cùng đồng thanh hô lên:

- Đệ tử bái kiến sư phụ!

Lý Bình An gật đầu, nói:

- Đứng lên đi!

Ba đệ tử cùng đứng lên.

- Các ngươi làm tốt lắm, đặc biệt là Thanh Minh làm tốt nhất, ngoài dự liệu của ta!

Bạch Hiểu Thuần chu mỏ một cái, lẩm bẩm nói:

- Kỳ thực người giành thắng lợi là ta, đều do những đệ tử kia của thánh đường không nghe lời.

Lý Bình An duỗi tay ra, một chiếc tưởng bôi được luyện chế từ bạch cốt ngưng kết ngay trước mặt, đưa cho Thanh Minh rồi nói:

- Cái này thưởng cho ngươi.

Thanh Minh vội vàng nhận lấy tưởng bôi, nói:

- Đa tạ sư phụ! Xin hỏi sư phụ, chiếc tưởng bôi này có tác dụng gì?

- Vật này đại biểu cho vinh quang ngươi thắng được bọn họ, về phần những diệu dụng khác, tự mình khám phá đi.

- Vâng, sư phụ!

Ninh Khuyết trịnh trọng thu hồi lại tưởng bôi.

Lý Bình An nhìn ba vị đệ tử đã là chúa tể một phương, vẻ mặt khẽ động, vẫy vẫy tay nói:

- Các ngươi đi cùng ta.

Cất bước đi đến bên cạnh cây đào, ngồi xuống thạch y dưới gốc cây.

Thanh Thạch, Thanh Thuần và Thanh Minh cùng đi đến, vây quanh thạch y rồi ngồi xuống.

Lý Bình An nói:

- Vi sư có chuyện cần các ngươi cho ý kiến.

Bạch Hiểu Thuần hiếu kỳ hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Lý Bình An dùng ngón tay gõ cộc cộc xuống mặt bàn, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:

- Là như vậy, vi sư có một người bằng hữu rất xuất sắc, chính là tuyệt thế thiên kiêu của Hồng Hoang, thế nhưng hiện giờ tu luyện lại lâm vào khốn cảnh, cần phải lĩnh ngộ một loại đại hoàn toàn mới mới có thể tinh tiến, thế nhưng lĩnh ngộ rất lâu rồi vẫn không hề có được chút gì, hắn thỉnh cầu vi sư đối sách, vi sư thạm thời cũng không có chủ ý gì quá tốt, các ngươi có cách gì không?

Bạch Hiểu Thuần vô thức lắc đầu nói:

- Sư phụ, người không có cách gì, sao chúng ta có cách được?

Lý Bình An đưa tay gõ lên đầu của Bạch Hiểu Thuần, bất mãn nói:

- Còn chưa nghĩ mà đã nói không được, vi sư dạy ngươi như thế sao?