Chương 1003 Biến Thành Động Vật?
Lão giáo hoàng híp mắt nói:
- Chưa từng nghe nói có Phật.
- Giáo hoàng miện hạ, cần phát động đại quân đến chinh phạt không?
Lão giáo hoàng khoát tay áo, nói:
- Thời buổi rối ren, không thể vọng động, trước tiên đi tìm nơi hạ lạc của Thần Hi, tra xét căn nguyên của Tà Thần Phật này, sau đó sẽ định đoạt.
- Rõ!
Bát dực thiên sức đan tay trước ngực, khom lưng thi lễ, kính cẩn lui ra.
Trong thần điện chỉ còn lại có một mình lão giáo hoàng.
Lão giáo hoàng chậm rãi nói:
- Phật là cái gì?
Ngẩng đầu nhìn tượng thần Quang Minh chủ tể, nói:
- Một cuộc chiến chư thần mới sắp bắt đầu, chẳng lẽ là những cổ lão Tà Thần viễn cổ ngủ say đã thức tỉnh, xuất hiện mưu đồ sao?
Xem tình hình hiện giờ, chỉ có một khả năng này, thần linh có thể sống sót được từ cuộc chiến chư thần viễn cổ, không một ai là dễ đối phó.
Bên trong vô lượng Phật Quốc, Bạch Hiểu Thuần không hề biết gì về sự thăm dò của Quang Minh Thánh Đường, lúc này đang luyện đan trong Huyền Không đại điện. Tam muội chân hỏa bên trong lò luyện đan hừng hực thiêu đốt, xung quanh hòa hợp từng luồng tường thụy khí.
- Hắt xì!
- Hắt xì!
Bạch Hiểu Thuần liên tục hắt hơi vài cái, sờ sờ mũi, bất đắc dĩ nói:
- Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Lẽ nào hôm nay có người nghĩ đến ta?
Trên ngực chậm rãi rở rộ một luồng kim quang, bản thư bên trong y phục như ẩn như hiện.
Ùng! Bạch Hiểu Thuần vỗ vào ngực một cái, thoáng chốc, kim quang bị đánh tan, tức giận nói:
- Đừng có gây phiền phức cho ta, không thấy tiểu gia đang luyện đan sao? Chọc giận tiểu gia, tiểu gia ném ngươi vào trong lò luyện đan!
Kinh thư để ở trước ngực lập tức yên phận trở lại, không dám gây ra chút cử động nhỏ nào.
Bạch Hiểu Thuần ngồi xếp bằng ở trung tâm đại điện, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm lò luyện đan, kích động lẩm bẩm nói:
- Thành công! Mau thành công! Đan dược vĩ đại nhất mà ta nghiên cứu ra được, biến thân đan cuối cùng phải thành công, xem xem sư huynh còn dám đắc ý trước mặt ra, không phải là thay đổi nhiều hơn thôi sao! Như là không ai có thể ấy.
Bạch Hiểu Thuần duỗi tay một cái, hô lớn:
- Khai lô!
Lò luyện đan ầm ầm vang lên, thất thải thần quang chói lò, lô cái xoay tròn bay ra xa, một viên đan được ngũ quang thập sắc chậm rãi bay ra khỏi lò luyện đan.
Bạch Hiểu Thuần mừng rỡ nói:
- Thực sự không hổ là đan dược mà ta luyện chế, thật là đẹp!
- Hắt xì!
Bạch Hiểu Thuần không nhịn được mà ngửa mặt lên trời hắt xì một cái, xung quanh đan dược thoáng qua một luồng sóng, trong nháy mắt đã biết mất.
Bạch Hiểu Thuần hắt hơi xong, nhìn về phía đan dược, lập tức trợn tròn mắt, đan dược của ta đâu rồi? Sao lại biến mất rồi?
Bạch Hiểu Thuần phóng lên trên cao, giận dữ hô lên:
- Chết tiệt! Tên tiểu tặc vô sỉ nào, dám trộm đan dược của bần đạo?
Bạch Hiểu Thuần nhanh chóng bay một vòng quanh cung điện, không phát hiện ra chút dị thường nào.
Trong thành trì bên dưới, vô số anh linh sinh hoạt tại trong đó, đều là những tín đồ thành kính trước đây của Thần Hi thần hệ, sau khi chết thì quy vu Thần Quốc.
Ổ trên một đường phố, vài người đang đi tại đó.
Một quý tộc còn trẻ ăn mặc trẻ trung, cười nói:
- Nghe nói Bồ Tát và La Hán muốn chọn lựa thị giả trong số chúng ta, cũng không biết là La Hán!
Một trung niên nhân bên cạnh lắc đầu nói:
- Chắc là giả rồi, dưới tọa chư phật có hàng vạn hàng nghìn nhị dực thiên sứ đại nhân, sao đến phiên chúng ta chứ?
Thanh niên chắp tay trước ngực, thành kính nói:
- Phật Đà từ bi, chưa hẳn không cho chúng ta một cơ hội.
Quang mang trên người thanh niên chợt lóe, thoáng chốc biến mất, một con vịt đập cánh rơi xuống đất từ giữa không trung, hai mắt sợ hãi mờ mịt, cạc cạc kêu loạn một hồi.
- Làm sao vậy?
- Sao hắn lại biến thành con vịt rồi?
- Chuyện gì xảy ra thế?
Mấy người xung quanh kinh hô một trận.