Chương 1006 Thủ Đoạn Tàn nhẫn?
Ninh Khuyết cũng đánh giá Bạch Hiểu Thuần, trong lòng buông lỏng, sư huynh lợi hại như vậy, có phải ta cũng không cần lo lắng bị Tam Thanh đạo tổ trừng phạt không?
Lý Bình An không hiểu hỏi:
- Ngươi đã làm cái gì?
Bạch Hiểu Thuần thở phì phì nói:
- Ta không làm cái gì cả, là Quang Minh Thánh Đường, đều là bọn hắn không ngừng đánh lén Phật Quốc ta, tàn nhẫn hãm hại tín đồ và các Phật Đà Bồ Tát bên trong Phật Quốc.
Lý Bình An lắc đầu nói:
- Không có khả năng! Phật Quốc và Hồng Hoang là nhất thể, nếu như có cường địch xâm lấn, vi sư sẽ không thể không phát giác được.
Thanh Tuyết nhỏ giọng nói:
- Sư phụ, hình như sư đệ không có nói sai.
Bạch Hiểu Thuần liên tục gật đầu, vô cùng chân thành nhìn Lý Bình An.
Lý Bình An duỗi tay ra, Hạo Thiên Kính tinh xảo xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn tiện tay ném Hạo Thiên Kính đi, Hạo Thiên Kính đón gió biến lớn, biến thành một mặt gương to lơ lửng giữa không trung, phía trên mặt kính có một đạo lưu quang lướt qua, bên trong hiện ra một cảnh tượng.
Toàn bộ Phật Quốc giống như tiến vào thời kỳ viễn cổ, một con bạch hạc bay múa ở trên trời, cự xà dài mấy ngàn mét ầm một tiếng từ dưới lòng đất xông ra, khiến đất đá bắn tung toé đầy trời, mổ cái mồm to như chậu máu, táp về phía bạch hạc to lớn trên bầu trời như mũi tên.
- Ki!
Một tiếng kêu bén nhọn vang lên, một con đại điêu như mây đen từ trên trời giáng xuống, song trảo giống như móc sắt gắt gao khóa chặt cự xà.
- Rống!
Cự xà phát ra một tiếng gầm nhẹ, thân thể uốn éo cái đuôi dài như roi, bộp một tiếng đánh vào trên người đại điêu, cuốn chặt lấy đại điêu, cả hai rơi xuống phía dưới, ầm một tiếng chui vào lòng đất.
Cảnh tượng bên trong mặt kính thay đổi, hiện ra một con Trưởng Mao Cự Tượng to như ngọn núi nhỏ, đang đấu sức cùng một con Đại Thủy Ngưu.
Cảnh tượng lại chuyển, bên trong xuất hiện một con hùng sư cao bằng mấy tầng lầu đang đánh giết cùng một con hổ to lớn.
Cảnh tượng liên tiếp thay đổi, bên trong Phật Quốc toàn là cảnh tượng cự thú đỏ mắt đại chiến, cả Phật Quốc là một mảnh hỗn độn.
Lý Bình An không đồng ý nói:
- Đây chính là thủ đoạn tàn nhẫn của Quang Minh Thánh Đường mà ngươi nói sao?
Bạch Hiểu Thuần liên tục gật đầu, nháy đôi mắt to ngây thơ, tin ta đi! Sư phụ, ngài nhất định phải tin tưởng ta!
Lý Bình An nói:
- Ngược dòng thời gian!
Tất cả cảnh tượng bên trong mặt kính đều tua ngược lại, theo thời gian trôi qua, cự thú từ to thu nhỏ, từ cuồng bạo biến thành dịu dàng ngoan ngoãn, tất cả mọi người ở trong hình ảnh ngược đòng thời gian, nhìn thấy bóng hình Bạch Hiểu Thuần không ngừng ném đan dược, đám người Thạch Hạo càng ngày càng lộ ra vẻ cổ quái, đây chính là thủ đoạn tàn nhẫn của Quang Minh Thánh Đường mà ngươi nói sao? Tại sao ta cảm giác ngươi mới là người tàn nhẫn chứ?!
Bạch Hiểu Thuần lập tức giải thích nói:
- Thật ra ta làm như vậy là để cứu bọn họ! Thật mà, các ngươi nhất định phải tin tưởng ta!
Thanh Vũ nói thầm:
- Nghe nói có người nói dối nhiều, cuối cùng chính mình cũng tin tưởng mình nói dối là sự thật.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cảnh tượng Bạch Hiểu Thuần luyện chế Biến Thân Đan, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía Bạch Hiểu Thuần, ngươi còn có cái gì để giải thích sao?
Bạch Hiểu Thuần cười ngượng ngùng hai tiếng, cúi đầu xuống không nói gì:
- Được rồi! Có lẽ có quan hệ với việc ta luyện chế đan dược.
- Trở về sẽ tính sổ với ngươi!
Thân ảnh Lý Bình An lóe lên, một khắc sau đã xuất hiện ở bên trong Vô Lượng Phật Quốc, cánh tay vươn lên bầu trời, một cái thái cực đồ hư ảo ngưng hiện ở trên trời, bao phủ toàn bộ Phật Giới.
Trong nháy mắt Đại Trí Tuệ Vương Phật, Đại Minh Vương Phật, Đại Lưu Ly Phật, Tiếp Dẫn Phật đều xuất hiện ở trước mặt Lý Bình An, chắp tay trước ngực thi lễ, cung kính nói:
- Bái kiến Đạo Chủ!