Chương 1005 Bạch Hiểu Thuần Câu Cứu
Bạch Hiểu Thuần nói thầm trong lòng:
- Thật sao? Lại còn tự mình tụ hội, kéo bè kết phái, quá đáng, thực sự là quá đáng mà.
~... Sau khi chúng ta thảo luận, kẻ phía sau màn hẳn là Quang Minh Thánh Đường.
Đột nhiên con mắt Bạch Hiểu Thuần trừng lớn, Quang Minh Thánh Đường? Trong lòng một mảnh mờ mịt, Quang Minh Thánh Đường là đồ chơi gì? Không phải là ta sao? Bần đạo đã chuẩn bị tốt tinh thần bị ép cung, ngươi lại nói với ta là Quang Minh Thánh Đường gì gì.
Đại Minh Vương Phật nặng nề nói:
- Quang Minh Thánh Đường là nơi thống lĩnh tất cả thiên sứ thần hệ, trước đó có một vị thiên sứ trà trộn vào bên trong Phật Quốc chúng ta, ra ngoài từ thiện chi tâm, chúng ta cũng không có làm khó hắn, trước đây không lâu hắn đột nhiên rời đi, sau đó bên trong Phật Quốc chúng ta liền phát sinh quái sự bực này, cho nên hắn hẳn là thiên sứ của Quang Minh Thánh Đường.
Trong lòng Bạch Hiểu Thuần dâng lên một cỗ mừng rỡ, hoá ra không phải nói ta! O (n_n) O Nàng lập tức hiếu kì hỏi:
- Vì sao nhất định là Quang Minh Thánh Đường?
Tiếp Dẫn Phật trầm thấp nói:
- Tại thời khắc chúng ta thành phật, liên hệ với Quang Minh Thánh Đường liền đứt gãy, cho nên nhất định Quang Minh Thánh Đường sẽ phái người đến đây xem xét, đây cũng là Quang Minh Thánh Đường cho chúng ta một cái cảnh cáo.
Đại Trí Tuệ Vương Phật nghi hoặc nói:
- Chuyện duy nhất nghĩ không ra là, tại sao Quang Minh Thánh Đường phải biến chư phật và tất cả tín đồ bên trong Phật Quốc thành động vật?
Kim Thân Phật Tổ quả quyết nói:
- Mặc kệ là nguyên nhân gì, kẻ phía sau màn nhất định là Quang Minh Thánh Đường không thể nghi ngờ, dám xuất thủ đối chúng phật, quả thực là đáng ghét, lần này ta sẽ đi tìm sư phụ, vì chúng phật giải trừ nguyền rủa.
Kim Phật lóe lên rồi biến mất, một tên tiểu mập mạp xông ra khỏi Đại Lôi Âm Tự, cưỡi một đầu heo trắng khổng lồ chạy như bay ra phía ngoài.
Bên trong Đại Lôi Âm Tự, Đại Minh Vương Phật nói:
- Chúng ta có thể ngăn cản được Quang Minh Thánh Đường sao?
Đại Trí Tuệ Vương Phật chắp tay trước ngực, thì thầm:
- Phật pháp vô biên!
Thân ảnh ở bên trong phật quang biến mất không thấy gì nữa.
- Nam mô Như Lai Phật Tổi Ba tôn vương phật còn lại cũng đều chắp tay trước ngực, niệm một câu phật hiệu, thân ảnh đồng thời biến mất.
Sau khi Bạch Hiểu Thuần chạy về Hồng Hoang, trong lòng thở dài một hơi, lập tức chui vào bên trong sơn động, vô cùng lo lắng bắt đầu luyện chế đan dược, hắn cũng không định xin sư phụ giúp đỡ, sư phụ và những thiên sứ kia không giống nhau, khẳng định nhìn một chút là có thể nhìn ra do mình tạo thành, khi đó không tránh khỏi bị hung hăng mắng một trận, chuyện của mình tự mình xử lý, tự mình ra tay cơm no áo ấm, không phải là vấn đề nhỏ do đan dược tạo thành thôi sao? Lại luyện một viên đan dược khác giải quyết sự việc, không phải là nhẹ nhõm vui sướng ư.
Mấy tháng sau mùa đông giá rét đã tới, giữa thiên địa tuyết trắng mênh mông, đám người Lý Bình An, Thạch Hạo, Thanh Tuyết ngồi quây lại một chỗ, nướng đồ ở trước Tam Thanh Quan, mùi thịt nướng thơm ngào ngạt tràn ngập khắp đình viện.
Thanh Vũ ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ, quay đầu nhìn về phía Tam Thanh Đại Điện, nói:
- Sư phụ, chúng ta có cần mang thịt nướng cống lên cho Tam Thanh đạo tổ một chút hay không?
Lý Bình An phủi tay, nói:
- Tam Thanh đạo tổ ăn Thái Cổ hung thú, uống rượu linh quả, làm gì để ý chút thịt nướng đó của chúng ta?
Thanh Vũ nhẹ gật đầu nói:
- Sư phụ nói cũng đúng.
Bên ngoài, Bạch Hiểu Thuần từ trên trời giáng xuống, chạy vào trong viện, kinh hoảng hét lớn:
- Cứu mạng! Sư phụ, mau ra đây cứu mạng!
Hắn mang theo một đường bông tuyết chạy đến trước mặt Lý Bình An.
Lý Bình An nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy? Ngươi lại chọc ra chuyện gì à?
Bạch Hiểu Thuần lộ vẻ mặt đau khổ nói:
- Sư phụ, Phật Quốc của ta sắp biến mất rồi.
Đột nhiên Thạch Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Hiểu Thuần, quên mất nhai thịt nướng trong miệng, ánh mắt mang theo vẻ không thể tin được, lúc này mới bao lâu, Phật môn cường đại đã bị ngươi chơi cho không còn? Ngươi làm như thế nào vậy?