Chương 1030 Vĩnh Hằng Thần Giới
Thánh nữ thánh đường, Đại trưởng lão Hắc Ám Thần điện, Hoàng Kim Cự Long Long Bá, Titan Cự Nhân Anos, ánh mắt tất cả đều trở nên ngưng trọng, tại sao lại có thần linh thần hệ Phương Đông mạnh mẽ như vậy trong hư không vô tận Phương Tây? Rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào?
RẦm!
Thần Hi thần vương nện trên một mảnh vỡ to lớn của hư không Lưu Sa vực, khiến cát bay đầy trời.
Thần Hi thần vương giãy dụa đứng lên khỏi mặt đất, tóc tai bù xù, cánh chim xơ xác, đâu còn nửa điểm phong thái của Thần vương.
Ngực Thần Hi thần vương phập phồng kịch liệt, trong mắt mang theo vẻ điên cuồng và không thể tin nổi, làm sao có thể? Ta là thần vương! Thần vương vô địch trong hư không vô tận, sao ta có thể bại trận?
Lý Bình An bước từng bước đi về phía Thần Hi thần vương, Thần Hi thần vương vô thức lui về phía sau hai bước, sau đó trong ánh mắt lóe lên một tia xấu hổ, giận dữ, ta là thần vương đó!
Thần Hi há miệng thở dốc vài hơi, ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn Lý Bình An, quang mang trên người nở rộ câu thông với hư không, một cánh cửa tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng xuất hiện, một quang đạo tràn ra từ trong cánh cửa rơi xuống dưới chân Thần HI.
Thánh nữ thánh đường vội vàng kêu lên:
- Đạo Chủ, nàng ta muốn trốn đến thần giới vĩnh hằng.
Thần Hi thần vương dậm chân bước lên con đường ánh sáng, nhìn Lý Bình An oán độc nói:
- Đạo Chủ, ta sẽ còn quay trở lại.
Bùm!
Đột nhiên ngực Thần Hi nổ tung, một cánh tay đẫm máu đâm xuyên qua ngực, trong tay cầm một viên thiên sứ chi tâm sáng lấp lánh.
Thần Hi thần vương lập tức trợn mắt, trong mắt mang theo vẻ kinh hãi, mờ mịt, là ai2 Lý Bình An cũng lập tức dừng chân, đau đớn kêu lên một tiếng, hư ảnh trùng điệp trên người đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, thất thải quang mang trên trán cũng biến mất, ánh mắt khôi phục thần thái ban đầu, cảm giác không còn chút sức lực nào sinh ra trong lòng, hận không thể gục đầu xuống ngủ ngay, trong lòng thầm than một tiếng, đã đến cực hạn rồi sao? Dưới chân hắn lập tức hiện ra một đóa Thanh Liên, Thanh Liên tỏa ra thanh quang mông lung, bảo vệ Lý Bình An bên trong.
Thần Hi thần vương quay đầu nhìn về phía sau, thì trông thấy một lão đầu quần áo lam lũ, đang cúi người đứng sau lưng mình.
Thần Hi thân vương sợ hãi kêu lên:
- Ngươi là ai?
Lão đầu nhếch miệng lộ ra hàm răng vàng khè, nói:
- Ta là ai? Thời gian quá dài chính ta cũng quên mất rồi, hình như có người gọi ta là Nghịch Thiên chí tôn gì đó.
- Ta nói này tiểu gia hỏa, vốn dĩ lão phu đang ngủ một giấc ở nơi này. Các ngươi thì hay rồi, đầu tiên là đến nhà ta độ Thần Vương kiếp, sau đó còn đánh nhau ta sống ngươi chết, ồn ào đến mức ta không thể yên ổn.
- Cuối cùng lại còn đánh nát nhà ta, ngươi nói xem ngươi nên bồi thưởng cho ta thế nào?
Thần Hi thần vương vội vàng kêu lên:
- Ta có thể nói cho ngươi biết một bí cảnh, trong đó có bí mật lớn.
Lý Bình An ho khan một tiếng nói:
- Thần Hi thân vương, rõ ràng trước đó ngươi nói sẽ chỉ chỗ bí cảnh cho ta.
- Bí cảnh à! Ta thực sự không thèm.
Bùm!
Trên cánh tay lão đầu hiện ra một hình xăm hắc long, thân thể Thần Hi thần vương vỡ nát. Hắc long bay ra từ trên cánh tay, cắn nuốt từng mảnh vụn thi thể của Thần Hi thần vương, không để lại chút nào, sau đó khẽ quấn quanh cánh tay lão đầu, lại lần nữa hóa thành một hình xăm.
Lão đầu nhìn về phía cánh cổng tản ra ánh sáng dịu nhẹ trên bầu trời, nói:
- Đã tỉnh rồi, thì đừng ngủ nữa, vĩnh hằng thần giới, ta chờ các ngươi xuống đây.
Lão giả bước ra một bước, thân ảnh lập tức biến mất không thấy đâu nữa, cánh cửa tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ kia cũng nhạt dần rồi biến mất.
Chúng thần nghị luận ầm ĩ, hắn là ai? Vậy mà hắn lại giết Thần Hi thần vương?