← Quay lại trang sách

Chương 1042 Đã Từng Quen Biết?

Đám người Marcos, Gero, Jessica, Baris dừng chân lại, ánh mắt dò xét nhìn phụ nhân trung niên.

Nhiếp Bằng buông tay đang cầm kiếm ra, nói:

- Lão nhân gia, ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải đạo trưởng gì đó.

Lão phụ nhân cười ha hả nói:

- Khiêm tốn, hiểu! Ta hiểu!

Nói xong bà tay đẩy cái rổ trong tay cho Nhiếp Bằng, nói:

- Cho ngươi, cầm đi! Thanh long vừa hái hôm nay, rất tươi ngon, cố tình để lại cho ngươi đó.

Nhiếp Bằng ôm lấy rổ có chút luống cuống tay chân.

Lão phụ nhân vỗ tay Nhiếp Bằng, vẻ mặt tươi cười nói:

- Đạo trưởng tu hành tốt nhé, tranh thủ sớm ngày ngộ ra đại đạo, phi thăng thượng giới. Lão phụ nhân không quấy rầy đạo trưởng và bằng hữu của ngài nữa.

Nói xong, lão phụ nhân quay người chạy về phía xa, dung nhập vào trong dòng người.

Baris nhỏ giọng hỏi:

- Ngươi đã từng tới thế giới này à?

Nhiếp Bằng lắc đầu nói:

- Không! Nàng ta nhận lầm người.

Năm người tiếp tục ra ngoài, vừa đi vài bước, lại có một lão đầu chạy tới, nhét một con gà tây vào trong tay Nhiếp Bằng, nói rằng để đạo trưởng bồi bổ sức khỏe, Nhiếp Bằng từ chối không được, bị ép phải nhận.

Vậy mà lần này đạo trưởng lại nhận quà? Càng ngày càng nhiều người chạy tới, đẩy tới đẩy lui, nhét đồ vật trong tay vào ngực Nhiếp Bằng, cục diện càng lúc càng mất khống chế, đường phố tr nên hỗn loạn.

Năm người Marcos, Gero, Jessica, Baris, Nhiếp Bằng dựa vào tu vi siêu phàm, nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng vây, biến mất trong một con hẻm nhỏ.

Marcos nhíu mày quan sát Nhiếp Bằng, hỏi:

- Ngươi thật sự chưa từng tới thế giới này?

Nhiếp Bằng lắc đầu, nói chắc như đỉnh đóng cột:

- Chưa từng! Ta cũng không phải đạo trưởng gì đó.

Max không tin:

- Kỳ quái, vậy tại sao bọn họ lại nhiệt tình với ngươi như vậy?

Baris quan sát Nhiếp Bằng, nghi ngờ hỏi:

- Ta cũng nghi ngờ đây là thế giới văn minh Phương Đông? Nhìn về ngoài của ngươi cũng đâu đẹp trai lắm, sao lại được hoan nghênh hơn cả ta?

- Phúc Sinh vô lượng thiên tôn!

Một đạo hào vang lên trên không trung thành trấn, đám người trên đường phố hỗn loạn lập tức tỉnh táo lại, đầu óc mọi người trở nên trống rỗng.

Một lát sau, một giọng nói nghiêm nghị vang lên trên bầu trời:

- Vị đạo hữu nào vừa đến nơi này? Mới đến đã hủy hoại thanh danh Đạo Môn ta, sau khi gây rối loạn thì chạy mất, khiến dân chúng bình dân bị thổn thương, phẩm đức như thế sao xứng tu đạo? Sao xứng niệm kinh? Mau tới trước mặt Tam Thanh đạo tổ chịu phạt.

Trong hẻm nhỏ, năm người Marcos ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Marcos lạnh lùng nói:

- Bảo đội hữu của ta đi chịu phạt? Quá to gan.

Tinh linh cung tiễn thủ nói:

- Đây chắc là đạo trưởng mà bọn họ sùng bái.

Ánh mắt Gero lộ ra hung quang, thấp giọng nói:

- Đội trưởng, để ta đi vặn đầu hắn xuống.

Nhiếp Bằng đột nhiên mở miệng nói:

- Thôi bỏ đi!

Bốn người nghe thấy thế, đều nhìn về phía Nhiếp Bằng.

Nhiếp Bằng nói:

- Chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ dò xét thế giới này, nên làm việc khiêm tốn, đừng gây chuyện thị phi.

Max nói:

- Ngươi nhịn được sao?

Nhiếp Bằng thản nhiên đáp:

- Sống trong Ác ma không gian ăn bữa nay lo bữa mai không biết trước sống chết lúc nào, còn có gì là không thể nhịn được?

Tinh linh cung tiễn thủ nhìn Nhiếp Bằng thêm vài lần, nói:

- Nhiếp Bằng nói đúng lắm, mặc dù thế giới này là vị diện trung đẳng, nhưng tuyệt đối không đơn giản. Chúng ta từng đi qua không ít vị diện, nhưng lại chưa từng nghe qua cái tên Đạo Môn này, chỉ sợ là tồn tại thần bí trong thế giới này, hiện giờ chưa phải lúc tiếp xúc.

Max gật đầu nói:

- Được rồi! Tìm nơi nghỉ ngơi trước đã, thuận tiện tìm hiểu một chút tình hình thế giới này, Nhiếp Bằng, ngươi ẩn thân đi.

Nhiếp Bằng khẽ gật đầu, thân ảnh lập tức biến mất trong không khí.