← Quay lại trang sách

Chương 1084 Đến Bạo Dương Đế Quốc

Xoẹt xẹt! Không có chút lực cản nào, lưới thần lực lớn trong nháy mắt bị đao mang sắc bén xé rách, Kim Sí Đại Bằng Điểu bắn ra.

Oanh! Một vệt kim quang một đạo hắc ảnh, đồng thời từ bên trong lưới thần lực xông ra, ở phía trên lưới thần lực khổng lồ mở ra hai cái lỗ rách to lớn, kim quang cùng bóng đen theo thứ tự là Bạch Hiểu Thuần cùng Ninh Khuyết.

Phía trên Hư Không thần thành, con mắt mấy chục thần linh thú tốc đều trừng lớn, cái này sao có thể? Cái này chính là vũ khí hoả pháo Chủ Thần của Địa Tinh tộc chế tạo, làm sao có thể không hề có tác dụng?!

Con mắt sắc bén của Kim Sí Đại Bằng xa xa nhìn chằm chằm thần thành, tất cả thú thần trong nháy mắt đều sắc mặt đại biến, trong lòng tuôn ra một cỗ sợ hãi to lớn, ở giữa hoảng hốt phảng phất như trở lại thời kì còn nhỏ, cái loại cảm giác hoảng sợ vô lực khi bị thiên địch để mắt tới.

Con mắt Kim Sí Đại Bằng Điểu lướt về phía thần thành, trán hở ra một cái khe, một con thiên nhãn ở bên trong khe hở hiện lên, bên trong thiên nhãn bắn ra một đạo thần quang kim sắc, trong nháy mắt thần quang thiên nhãn xuyên qua hư không, đi vào bầu trời thần thành.

Lang Yêu lão đại sợ hãi hét lớn:

- Tránh đi!

Vừa dứt lời, thần quang thiên nhãn rơi vào phía trên toà thành, oanh! cả toà thành máy mắt nổ tung, mảnh vỡ bắn ra, giống như thả ra một đoá hoả diễm chói lọi trong hư không.

Mười mấy Yên Thần chạy ra từ bên trong thần thành nổ tung, bị dư ba làm làm tung bay lăn lộn trong hư không, thân ảnh vừa mới ổn định được xuống, từng cây xiềng xích quanh quẩn sương đen từ hư không bay ra, trong nháy mắt phốc phốc xuyên vào cơ thể, tất cả Yêu Thần lập tức ngẩn ra tại chỗ.

Xiềng xích rầm rầm thu hồi, bên trên mỗi một cây thiết câu xiềng xích đều ôm lấy một cái linh hồn dữ tợn, rơi vào trong tay Ninh Khuyết hoá thành từng viên từng mai hồn châu.

Dưới chân sư huynh đệ ba người không ngừng chút nào, giống như ba đạo lưu quang xuyên qua trên không thần thành dập nát, đại tặc hư không hoành hành một phương trong nháy mắt bị huỷ diệt, thậm chí ngăn cản một lát cũng không làm được.

Bên trong hư không loạn lưu, Lý Bình An cười nói:

- Đều đã trưởng thành hơn rồi a!

Thanh Vũ thì thầm:

- Ta cảm giác sư đệ có để đánh được vài ta.

Lý Bình An ung dung nói:

- Chất lượng cao tới trình độ nhất định, số lượng liền không có chút ý nghĩa nào.

- Có ý tứ gÌ?

Thanh Tuyết giải thích nói:

- Sư phụ là nói, nhiều ngươi cũng không phải đối thủ của sư đệ.

Thanh Vũ bĩu môi thổ phì phì nhìn Lý Bình An, sư phụ vậy mà xem thường ta? Lúc này hoá đau thương thành sức mạnh, đối với đồ ăn trên bàn ăn uống thả cửa.

Tốc độ thầy trò mấy người Lý Bình An cực nhanh, kéo dài qua mấy hư không, xuyên qua không gian, trong nháy mắt chính là mấy vạn dặm.

Sau mấy tháng, một con Kim Sí Đại Bằng Điểu, hai thân ảnh một vàng một đen cơ hồ không phân thứ tự, xông vào một mảnh bên trong vực hư không, đồng thời dừng lại.

Kim quang biến mất lộ ra thân ảnh Bạch Hiểu Thuần, hắc quang trùng điệp hợp hoá thành Ninh Khuyết, thân ảnh Kim Sí Đại Bằng Điểu loé lên, hoá thành Thạch Hạo.

Hư không nổi lên một trận gợn sóng, một đám thất thải tường vân từ bên trong gợn sóng bay ra, ba người Lý Bình An, Thanh Tuyết, Thanh Vũ ngồi xếp bằng phía trên tường vân.

Bạch Hiểu Thuần lập tức dương dương đắc ý hỏi:

- Sư phụ, chúng ra ai thắng? Ta cảm thấy ta là nhanh nhất.

Lý Bình An nói:

- Thanh Thạch thứ nhất, Thanh Minh thứ hai, ngươi thứ ba.

Bạch Hiểu Thuần trừng to mắt, không phục kêu lên:

- Vì cái gì? Rõ ràng là ta đến thứ nhất.

Lý Bình An nhìn hắn một cái, nó - Chạy trước, không điểm.

Trong lòng Bạch Hiểu Thuần một trận biệt khuất, thiếu chút nữa phum ra một ngụm lão huyết, ai chạy trước? Ta là người phát lệnh, đếm tới mấy chạy không phải ta nói mới tính sao?!

Một kim quang đại đạo từ bên trong hư không lan tràn đến, Khang Thành mặc áo mãng bào vương tước mang theo mấy quan viên mặc quan bào bước trên kim quang đại đạo đi tới.