← Quay lại trang sách

Chương 1089 Người Kia Là Ai?

Ánh mắt Lý Bình An biến ảo, chưa từng xảy ra sự kiện đồ sát quy mô lớn, vậy người ở bên trong đại điện hoàng cung Bạo Dương đế quốc kia là ai, nghiệp lực giết chóc ngập trời trên thân, tuyệt đối là đồ tể tàn sát hàng tỉ sinh linh.

Khang Thành cười nói:

- Đạo chủ, cách Quốc Khánh đại điển mở ra còn có một khoảng thời gian nữa, ngài có thể ở tám cái thế giới này xem một phen, cũng có thể trải nghiệm một chút phồn vinh của văn minh phương Đông chúng ta.

Tám thế giới này phân biệt gọi là Thiên Địa Huyền Hoàng, vựng hoa hồng hà, lấy ý của bốn dương bốn âm, trấn thủ tứ phương Bát Cực, chính là thủ đoạn thủ hộ cường đại nhất của Bạo Dương tinh, cũng là địa phương phồn vinh nhất của Bạo Dương đế quốc chúng ta...

Lý Bình An lẳng lặng nghe Khang Thành giới thiệu, suy nghĩ cũng đã bay ra, hồi tưởng lại đối thoại cùng Bạo Dương đại đế, cùng với cỗ nghiệp lực ngập trời kia giấu ở bên trong cung điện, càng nghĩ thì trong lòng càng bất an.

Sáng sớm hôm sau, Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết, Thanh Tuyết, Thanh Vũ cùng Lý Bình An ở bên trong đại sảnh làm lấy tảo khoá, tiếng tụng kinh quanh quần ở bên trong trang viên sáng sủa, mặc dù rời khỏi Tam Thanh quan, nhưng mà công khoá cũng không dám lười biếng chút nào.

Sau khi tảo khoá, Lý Bình An cùng chúng đệ tử tụ tập cùng một chỗ, nói:

- Mới tới vô tận hư không phương Đông, vi sư đi ra ngoài một chút, bái phỏng một chút đại năng giả phương Đông.

Thanh Vũ trừng mắt nói nhỏ:

- Sư phụ, vậy chúng ta thì sao?

- Các ngươi? Các ngươi tuỳ ý, có thể ra ngoài đi dạo đo thành Bạo Dương đế quốc một chút, cũng có thể ở trong trang viên tụng kinh ngộ đạo, chỉ cần đừng gây chuyện cho vi sư là được.

Bạch Hiểu Thuần lập tức giơ tay kêu lên:

- Sư phụ, nếu như người khác khi dễ chúng ta thì sao?

Lý Bình An nhìn về phía Bạch Hiểu Thuần, nói ra:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Bạch Hiểu Thuần cười ngượng ngùng thả tay xuống, một bộ dáng vẻ thật ngoan thật ngoan nói:

- Ta cảm thấy hẳn là lấy lòng dạ từ bi, nhường nhịn khoan thứ, sau đó lại đưa hắn mấy cái đan dược dùng làm vật nhận lỗi.

- Ba! Thạch Hạo đập một chút trên đầu Bạch Hiểu Thuần, nói:

- Ngươi có phải ngốc hay không! Người khác khi dễ ngươi, ngươi cùng hắn giảng từ bi? Ngươi có phải làm Phật Tổ làm đến choáng váng?

Ninh Khuyết do dự một chút nói ra:

- Nhị sư huynh đưa mấy cái đan dược có phải là quá mức ngoan độc, không cần thiết đuổi tận giết tuyệt a? Một viên là đã đủ.

Thạch Hạo sững sờ, Tiểu Thuần tặng đan dược? Nhìn về phía Bạch Hiểu Thuần nói:

- Ta sai rồi, vẫn là ngươi tương đối hung ác.

Lý Bình An nói:

- Đạo Môn ta không gây chuyện, nhưng mà cũng không sợ chuyện, gặp được loại chuyện này nghe sư tỷ các ngươi.

Vài vị đệ tử đồng thời chắp tay thi lễ nói:

- Vâng!

Lý Bình An vung phất trần, thân ảnh nháy mắt biến mất không còn tăm tích.

Thanh Vũ hưng phấn kêu lên:

- Đi đi! Đi đi! Chúng ta cũng đi dạo phố đi!

Bọn người Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết lập tức cùng đều là vui vẻ nét mặt cươi tười.

Thanh Tuyết cười nói:

- Tiểu Vũ, ngươi đi tìm quản gia tìm tới một người dẫn đường.

- {??) được thôi!

Thanh Vũ nhảy nhảy nhót nhót chạy ra phía bên ngoài.

Đi dạo một ngày, màn đêm buông xuống, toàn bộ Liệt Thiên thế giới đèn đuốc vẫn sáng trưng, đại điển trăm vạn năm kiến quốc sắp bắt đầu, tám cái vị diện thế giới đều trang trí hết sức phồn vinh.

Bên trong một tửu lâu, bọn người Thanh Tuyết Thạch Hạo đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ của tầng cao nhất, nhìn ngàn dặm đường sông bên ngoài, lẻ tẻ mười mấy cái thuyền du lịch đang lưu luyến ở bên trong đường sông mênh mông, lộ ra vẻ phá lệ xinh đẹp.

Thanh Vũ ghé vào trên cửa sổ, nhìn bên ngoài, cao hứng nói:

- Thật đẹp a!