Chương 1090 Chạm Mặt
Thanh Tuyết cũng nhẹ gật đầu biểu thị tán thành, nếu bàn về mỹ lệ đương nhiên không thế sánh bằng Hồng Hoang thiên giới, Hồng Hoang thiên giới chính là từ Hạo Thiên Kim Khuyết Vô Thượng Chí Tôn Tự Nhiên Diệu Hữu Di La Chí Chân Ngọc Hoàng Thượng Đế tạo ra mà thành, có thể nói là cực thiên địa chỉ linh tú.
Nhưng thiên giới chính chỗ ở của Tiên Thần, quá mức mờ mịt quạnh quẽ, nơi này mặc dù không có mỹ lệ như thiên giới, nhưng lại nhiều hơn một chút hơi thổ của pháo hoa, cũng có cảnh đẹp thuộc về nó.
Thanh Tuyết nhịn không được thì thầm ngâm:
- Tháng tám nước hồ bình, hàm hư hỗ thái thanh. Bạch Hiểu Thuần vỗ tay nói:
- Sư tỷ văn chương thật tốt!
Thanh Tuyết cười nói:
- Đây là trước kia sư phụ viết.
- Kia, sư phụ tài văn chương thật tốt!
Thạch Hạo nhìn thuyền du lịch trên sông hồ bên ngoài, nói:
- Hai vị sư tỷ nếu như thích, đợi chút nữa chúng ta cũng đi chèo thuyền.
- Xuỳ! Đồ nhà quê.
Một tiếng cười nhạo từ bên cạnh truyền ra.
Bọn người Thạch Hạo theo bản năng nhíu mày, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy mấy người trẻ tuổi đang ngồi bên cửa sổ cách đó không xa, ba nam hai nữ, hai cái nữ tử đều mặc váy dài xuyết hà hoa lệ, một người nam tử tay cầm quạt xếp mặc áo trắng khí chất ung nhã, một nam tử mặc ác đen khí chất lãnh túc, một người nam tử trung niên mặc trường bào màu xám, phía trên trường bào thêu lô đỉnh.
Trên mặt bàn bên cạnh, nam tử là người dẫn đường cho bọn người Thanh Vũ, quay đầu nhìn thấy người bên cạnh bàn kia, nháy mắt mở to hai mắt nhìn, làm sao có thể? Bọn họ sao lại tới đây? Khuôn mặt lộ ra vẻ sốt ruột.
Thanh Tuyết nhíu mày nói:
- Ngươi nói ai là đồ nhà quê?
Một nữ tử mập mạp trẻ con trong đó cười nhạo nói:
- Đương nhiên là các ngươi, ngươi cho rằng đây là nơi nào? Còn tưởng rằng đây là ở cái tiểu thế giới kia của các ngươi hay sao?
Nơi này chính là hoàng đô, cũng không phải là cái chỗ mà những người nhà quê như các ngươi cũng có thể đi.
Thanh Vũ nhíu mày không nói, trong mắt lộ ra vẻ không vui.
Bạch y nam tử đứng lên, ôn hoà cười nói:
- Tiểu muội không lựa lời, còn xin các vị chớ trách!
Tiểu muội ta cũng là có ý tốt, hồ này là Dưỡng Long hồ, bên trong có một đầu ác Long, mấy vị nếu là không biết tiến vào trong hồ phía dưới chèo thuyền du ngoạn, sợ rằng sẽ bị ác Long tập kích, nhẹ thì trọng thương, nặng thì bỏ mình.
Thạch Hạo đứng dậy, chỉ vào thuyền du lịch trong hồ hỏi:
- Những người kia tại sao có thể chèo thuyền du ngoạn trong hồ?
Nữ tử mập mạp trẻ con cười nhạo một tiếng, ngạo nghễ nói:
- Bọn họ đều là cường giả của Bạo Dương đế quốc ta, có thể có năng lực trấn áp ác Long, các ngươi làm được không?
- Bái kiến thái tử điện hạ!
Bái kiến trưởng công chúa điện hạ!
Bái kiến tam công chúa điện hạ!
Một người ở bên cạnh kêu to một tiếng, thanh niên làm người dẫn đường cho bọn người Thanh Tuyết đứng lên, chắp tay cúi đầu thật sâu.
Cách đó không xa mấy người trước bàn đều quay đầu nhìn về phía thanh niên, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc.
Thanh niên ngẩng đầu cười theo nói:
- Thái tử điện hạ, ta là ở Thành Vương phủ.
Thái tử áo trắng giật mình nói:
- Ta nhớ tới ngươi, ngươi là người hầu ở trong phủ lục hoàng thúc.
Ngươi làm sao lại tới nơi này? Chẳng lẽ lục hoàng thúc cũng tới sao?
Thanh niên vội vàng nói:
- Vương gia đương nhiên không đến, tiểu nhân là phụng mệnh chiêu đãi mấy vị đạo trưởng, bọn họ là khách quý Bạo Dương đế quốc ta mời tới xem lễ, tạm cư ở bên trong trang viên của Thành Vương.
Ánh mắt nhìn về phía bọn người Thạch Hạo.
Thần sắc thái tử khẽ biến đổi, nhìn bọn người Thạch Hạo, kinh ngạc nói:
- Bọn họ chính là Đạo Môn hoàng thúc ta phụng mệnh chiếu đãi?
Thanh niên liên tục gật đầu cười bồi nói:
- Bọn họ đều là đệ tử của Đạo chủ!