← Quay lại trang sách

Chương 1097 Phượng Hoàng Sào

Lý Bình An nhẹ gật đầu cười nói:

- Đại điển Quốc Khánh sắp bắt đầu, ta đương nhiên muốn trở về, ngươi lại vừa mới nói chuyện phiếm với ai?

- Bạch Cẩm nhi tử của Thanh Phong.

Lý Bình An đi tới nói:

- Ta nghe nói hình như hắn rời nhà ra đi.

Thanh Vũ liên tục gật đầu, tức giận nói:

- Không sai! Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đã quá ở trong thế giới của hai người, nhi tử cũng không cần, sau đó trong cơn tức giận tất cả bọn họ đều chạy.

Lý Bình An đi đến một trước một vị trí ngồi xuống, nói:

- Lấy thực lực của bọn họ đi lại trong hư không vẫn rất là nguy hiểm.

Thanh Vũ nhẹ gật đầu nói:

- Đúng vậy a! Cho nên đoạn thời gian trước ta đưa cho bọn họ mấy món bảo pháp phòng thân.

Lý Bình An nghi hoặc nói:

- Cái bảo pháp gì?

Thanh Vũ đi đến sau lưng Lý Bình An, vươn tay ấn bả vai Lý Bình An, suy nghĩ một chút nói:

- Từ chỗ Thanh Thạch muốn một cái ná sao su, từ chỗ của Thanh Minh muốn một đầu xiềng xích, từ trong tay Thanh Thuần muốn một cái bảo tháp.

- Ngươi ngược lại là hào phóng, ná cao su kia là năm đó vi sư luyện chế cho Thanh Thạch, những năm này trải qua Thanh Thạch không ngừng luyện chế, uy lực sớm đã xưa đâu bằng nay, chính là cấp bậc Hậu Thiên Linh Bảo.

Xiềng xích hẳn là Thanh Minh cùng Địa Phủ chi lực luyện chế mà thành, nên uy lực cũng không kém.

Tháp bảo kia hẳn là Quang Minh thần tháp bảy tầng năm đó Thần Hi dùng để trấn áp Ám Dạ thần hệ chư thần, thủ thần bị trấn áp trong đó cũng đều khó mà đào thoát.

Tuyệt đại bộ phận Chủ Thần muốn một kiện Chủ Thần thần khí mà không thể có được, ngươi một lần liền đưa ba cái ra ngoài, thật đúng là hào phóng.

Thanh Vũ cười hì hì nói:

- Không phải là ta lo lắng bọn họ gặp phải nguy hiểm sao? Bạch Cẩm chính là tiểu sư điệt duy nhất của ta, Thanh Phong không lo lắng, nhưng mà ta lo lắng!

Lý Bình An không thèm để ý nói:

- Được rồi, các ngươi muốn đưa cái gì thì đưa đi! Dù sao đều là đồ vật của các ngươi. Tỷ tỷ của ngươi bọn họ đâu?

- Tỷ tỷ bọn họ đã đáp ứng lời mời đi nơi ở của Phượng Hoàng nhất tộc.

Lý Bình An kinh ngạc nói:

- Phượng Hoàng nhất tộc?

Thanh Vũ gật đầu nói:

- Đúng vậy a! Từ lần Thanh Thạch thời điểm đánh nhau với người khác biến thành Tam Túc Kim Ô kia, người của Phượng Hoàng tộc liền tìm tới.

Lý Bình An nhíu mày lại nói:

- Đánh nhau?

Thân thể Thanh Vũ cứng đờ, vội vàng che miệng, tròng mắt loạn chuyển bốn phía, lương tâm cắn rứt.

- Nói, đánh nhau với ai?

Thanh Vũ vội vàng vươn tay, đấm bả vai cho sư phụ, vừa đấm vừa cười bồi nói:

- Kỳ thât cũng không phải đánh nhau rồi! Tỷ thí với nhau, không sai chính là luận bàn.

- Ngươi cho rằng vi sư sẽ dễ lừa gạt như vậy?

- Tốt a! Ta nói là được.

Sau khi sư phụ ngài rời đi, chúng ta cũng ra ngoài du ngoạn, lúc ăm cơm vào ban đêm, đầu tiên là bị người khác nói năng lỗ mãng, chúng ta nhịn.

Lúc sau nhìn thấy bên trong hồ lớn có ác long ăn người, tỷ tỷ của ta để cho Thanh Thạch ra tay cứu người, lúc Thanh Thạch ra tay đột nhiên bị cần lại, tuy rằng cuối cùng Thanh Thuần cũng cứu được người, nhưng cũng bởi vậy mà Thanh Thạch sư đệ cùng đối phương đánh một hồi, nhẹ nhàng thắng.

- Xác định là đối phương khiêu khích trước?

Thanh Vũ liên tục gật đầu, quay người đi đến trước mặt Lý Bình An, ghé vào trên mặt bàn chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, một bộ dáng vẻ thực ngoan thực ngoan nói:

- Sư phụ, ngài biết mà, ta chưa từng nói dối, mà lại chúng ta cũng chưa từng gây chuyện.

Lý Bình An nghi hoặc nói:

- Vậy thật kì quái, chúng ta là lần đầu đến, làm sao lại có người cố ý khiêu khích?

Thanah Vũ đương nhiên nói:

- Chúng ta mặc dù không biết bọn họ, nhưng mà khẳng định là bọn họ biết chúng ta a! Hiện tại Đạo Môn chúng ta chính là thanh danh lan xa.

- Đối phương là ai?

- Người của Phượng Hoàng tộc nói, bọn họ là Bạo Dương đế quốc thái tử, trưởng công chúa, tam công chúa, Hồn giới Hồn Thiên Tử, Đan Đỉnh Tông tiểu đan tôn.