← Quay lại trang sách

Chương 1102 Đại Điển Nửa Năm

Phượng Hoàng nhất tộc ngồi xếp bằng trên cây Ngô Đồng giữa hư không.

Thanh âm thật lớn của Bạo Dương đại đế truyền khắp bên trong hư không:

- Cho mời Đạo Chủ thượng toạ!

- Phúc sinh vô lượng thiện tôn!

Một tiếng đạo hào vang lên.

Một đám tường vân từ Liệt Thiên giới phía dưới dâng lên, Lý Bình An cùng mấy vị đệ tử đứng ở phía trên tường vân.

Lý Bình An chắp tay thi lễ nói:

- Bần đạo chúc Bạo Dương đế quốc khí vận kéo dài!

Mấy người Thanh Tuyết Thạch Hạo cũng đều chắp tay thi lễ.

Bạo Dương đại đế từ bên trong long ở đứng lên, cười nói:

- Đa tạ cát ngôn của Đạo chủ! Xin mời Đạo chủ ngồi.

Lý Bình An nghẹ gật đầu, phất trần hất lên ở bên trong hư không nơi xa, một cây mầm non sinh trưởng, mần non nhanh chóng trưởng thành rồi biến lớn, phát triển về phía bên cạnh, cuối cùng mọc ra một mảnh hoa sen, hoa sen mở ra thành mấy cái đài sen.

Lý Bình An mang theo mấy vị đệ tử bay về phía đài sen, xếp bằng ngồi ở phía trên một tôn đài sen.

Bên trong Liệt Thiên thế giới, một đám nam nữ đang đứng ở trên một toà tháp cao, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trong hư không.

Lão giả vuốt sợi râu một phen nắm chặt làm rơi mấy sợi râu, hít vào một hơi nói:

- Tiểu Cửu, người kia có phải là đã cứu người ở bên trong Dưỡng Long hồ kia?

- Ừm! Là hắn.

Một thiếu nữ tú lệ bên cạnh gật một cái, ánh mắt nhìn Bạch Hiểu Thuần.

Thanh niên bên cạnh nói:

- Sư phụ, cái người bên cạnh hắn kia chính là vị cường giả đáng sợ buổi tối hôm đó đánh bại Hồn Thiên Tử!

Lão giả bi thống kêu lên:

- Đáng tiếc, đáng tiếc a!

Thanh niên nghi hoặc nói:

- Sư phụ, đáng tiếc cái gì?

- Đáng tiếc rõ ràng là đã có gặp qua nhau, nhưng lại bỏ lỡ cơ hội, nếu như sư muội các ngươi có thể phát sinh chút gì với hắn, chúng ta liền có chỗ dựa.

Thiếu nữ bên cạnh trừng mắt quát:

- Già không biết xấu hổ, ngậm miệng!

Lão giả lập tức im miệng, nhưng mà trong mắt vẫn mang theo nồng đậm vẻ tiếc nuối không cam lòng, đáng tiếc! đáng tiếc a! Người khác không biết Đạo Môn, nhao nhao nghị luận.

- Đạo chủ lai lịch ra sao?

- Đại đế vậy mà tự mình đừng dậy đáp lễ?

- Đãi ngộ của Đạo chủ cũng không kém Hồn đế, cùng Kiếm chủ at - Thần hệ phương Đông chúng ta từ khi nào ra đời một siêu cấp thế lực như vậy?

Bên trong tiếng nghị luận của chúng sinh, quỷ khí tĩnh mịch từ hư không lan tràn ra, hình thành một đám quỷ vân, Hồn Đế mang theo cường giả của Hồn tộc ngồi ở phía trên quỷ vân, Hồn Tiêu cũng ở trong đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Thạch Hạo, trong mắt khó nén thần sắc phẫn hận.

Một đạo kiếm quang xé rách hư không, Kiếm chủ mang theo mấy vị đệ tử đến, ngồi cao ở phía thên thần vị.

Người hầu bên trái của Bạo Dương đại đế, lớn tiếng tuân lệnh kêu lên:

- Khách quý đã tới, thần nữ tấu nhạc khắp chốn vui mừng!

Hai đội thần nữ từ Bạo Dương thế giới bay ra, ngồi cao trên không trung diễn tấu nhạc khúc hùng vĩ.

Ngay sau đó là quá trình của từng cái điển lễ, tướng quân đấu võ binh sĩ diễn luyện quân trận, còn có múa quân kỳ, báo cáo chiến tích, đại biểu của các thế giới dâng lên từng tiết mục.

Toàn bộ quá trình đại điển kéo dài trong thời gian nửa năm, toàn bộ Bạo Dương đế quốc đều bao phủ trong không khí vui mừng.

Nửa năm sau, Bạo Dương đại đế đứng dây, thân thể cao lớn mấy vạn dặm, nhét đầy một mảnh vực hư không, vô luận là chúng thần trong hư không hay là chúng sinh trong chín cái thế giới phía dưới, tất cả đều ngước đầu lên nhìn Bạo Dương đại đế, giữa thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.