Chương 1105 Hồn Tiêu Khiêu Chiến
Hoang Thiên Vấn gấp quạt, xoay người thi lễ cười nói:
- Đa tạ đại tướng quân!
Sau đó cầm lấy thần cách rồi nhẹ nhàng lướt xuống.
Tiếp đến trên chiến trường lần lượt xuất hiện Hư không Tà Thần, Thâm Uyên Ác Ma và Tây phương Thần Thú. Nhiều thiên kiêu cũng lần lượt nghênh chiến, ra trận liền thắng, ngay cả thái tử và công chúa cũng nối đuôi xuống sân, tỏa sáng rực rỡ. Mỗi lần thắng lợi đều vang lên tiếng hò reo chấn động khắp bát giới.
Thanh Vũ kinh ngạc nói:
- Bọn hắn thật là lợi hại! Cùng cảnh giới vậy mà tất cả đều có thể thắng áp đảo.
Lý Bình An giải thích nói:
- Bọn hắn đều là truyền nhân của các đại thế lực Thần hệ phương Đông, thiên kiêu thánh tử Thần hệ phương Đông đương nhiên có thể mạnh mẽ nghiền ép mấy loại thần linh phổ thông này.
Thanh Tuyết nhỏ giọng nói:
- Sư phụ, là chúng ta sai hay bọn hắn sai?
- Tại sao lại hỏi vậy?
- Đạo môn nói, khi tu hành thì tu đạo, tu đạo thì tu tâm, đạo tâm sáng chói không nhiễm bụi phàm mới có thể bước lên con đường đại đạo. Nhưng ta thấy bọn hắn không tu đạo, không tu tâm, chỉ muốn mạnh mẽ, thực lực vượt xa tu vi chẳng lẽ không sợ sinh tâm ma sao?
Lý Bình An nói:
- Mặc dù bọn hắn không tu đạo nhưng có niềm tin riêng, chỉ cần giữ vững niềm tin thì có thể giữ vững bản tâm. Một khi niềm tin sụp đổ tất nhiên sẽ lâm vào ma chướng.
Thanh Tuyết lại nói:
- Nhưng phần lớn mọi người đều không có niềm tin.
- Đây là khắc nghiệt của tu luyện, điên cuồng khao khát thực lực mạnh mẽ sẽ dần làm họ mất đi ranh giới cuối cùng rồi sẽ trở thành một con dã thú chỉ biết ăn thịt giết người để mạnh lên.
Thanh Tuyết rùng mình, nói:
- Người ăn người? Thật đáng sợ! Con người biến thành dã thú rồi mất đi sơ tâm, mất đi vui vẻ, chỉ biết giấy giụa tồn tại thì tu vi cao có nghĩa lý gì đâu?
Thạch Hạo nhíu mày nói:
- Không phải đó chính là ma sao?
Bạch Hiểu Thuần lập tức kêu lên:
- Sư phụ, mấy năm nay ta cũng điên cuồng theo đuổi sức mạnh.
Ta cảm thấy tâm cảnh cũng bất ổn, chắc là khi trở về phải nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Lý Bình An liếc mắt nhìn hắn nói:
- Đừng kiếm cớ lười biếng, dù tâm cảnh sư huynh sư đệ ngươi có xảy ra vấn đề thì ngươi cũng không có vấn đề.
Bạch Hiểu Thuần cao hứng nói:
- Thì ra trong lòng sư phụ thấy ta tu hành giỏi như vậy sao?
Lý Bình An nói:
- Bởi vì ngươi quá lười! Lười nhác xảy ra vấn đề.
Bạch Hiểu Thuần cúi đầu lẩm bẩm:
- Không nghe gì hết, không nghe gì hết, bỏ qua! bỏ qua!
Oành! Một con nhện mặt người xuất hiện trên đài thi đấu, không sợ ai cả phát ra uy áp kinh khủng.
Đại tướng quân Bạo Dương đế quốc nói:
- Đây là Nhân diện tri chu ở Thâm Uyên, tu vi đại tôn cao cấp, ai ra xử nó?
Chỉ có vài người kích động.
Trên đám mây dày đặc quỷ khí âm trầm, Hồn Tiêu đứng lên lạnh giọng nói:
- Ta đến!
Hồn Đế nhẹ gật đầu nói:
- Đi đi!
Những người còn lại đều từ bỏ.
Hồn Tiêu bay thẳng lên sàn đấu, trên người tỏa ra quỷ khí bao phủ cả đài thi đấu, lúc sau phát lên mấy tiếng rầm rầm.
- XI - Gào!
Từng tiếng rên rỉ vang lên, quỷ khí co lại lộ ra trận chiến trên đài.
Hồn Tiêu cầm một thanh đoản đao đứng trên đài giẫm lên thi thể to lớn của con nhện, trên trán có một vết chém.
Đại tướng quân cười nói:
- Hồn Thiên tử không hổ là thiên kiêu phương Đông thần hệ chúng ta, Thâm Uyên Ma Thần cấp bậc đại tôn vậy mà lại dễ dàng giết được, ngày sau nhất định có thể trở thành cự phách một phương.
Rồi hắn chìa tay ra nói:
- Hồn Thiên tử, mời xuống!